Khi cô bước ra khỏi nhà tắm anh cũng đã vào lại phòng ngồi đợi cô gọi, nhưng thấy cô cố gắng lết đi ra anh chạy lại dìu thì cô nói không sao,cô đi được,:
- Chúng ta đi ra thôi không mẹ anh đợi nữa.
Anh gật đầu rồi cầm tay đỡ dẫn cô ra khỏi phòng, ra đến phòng khách bà Loan đang đọc gần hết quyển tập chí,nhìn thấy hai người ra,bà vẫy tay kêu cô ngồi lại gần, lúc này bà mới quan sát thấy hình như cô mới khóc xong, bà quay sang la con trai:
- Con lại ăn hiếp con dâu của mẹ nữa hả,sao con làm con bé khóc, có muốn mẹ đập chết con không?
Anh nghe mẹ nói thì mới chạy qua nhìn cô,mà anh oan uổng thiệt nãy còn bị cô đấm giờ vẫn còn đau nè, mà lúc cô ra khỏi phòng cô cũng không nhìn anh chỉ ngó xuống,anh lại tưởng cô xấu hổ hay gì,nếu mẹ không nói thì anh quả thật không biết gì cả.
Anh cầm tay cô hỏi:
- Sao em lại khóc,nãy anh giỡn với em thôi chứ không phải thật đâu, nếu em giận vì chuyện đó thì cho anh xin lỗi em, em đừng giận anh nhé.Nếu em mà không nói là mẹ đập anh đó.
Nói rồi anh quay qua nhìn nhờ mẹ giúp.
Mà bà có thèm nhìn anh đâu chỉ tập trung lo lắng nhìn cô, khi nghe nói anh chọc giận cô bà đã đá anh văng khỏi ghế luôn.Anh la làng nói:
- Ơ sao mẹ đá con vậy,đau lắm đó,mẹ không thương con trai mẹ sao.Vừa nói anh vừa xoa mông mình.
Bà Loan nói:
- Mẹ mới đá nhẹ thôi,còn nếu con không làm con dâu mẹ hết giận thì mẹ còn đập con nhiều hơn đó,mau xin lỗi con dâu mẹ đến khi nào nhỏ tha cho con thì thôi.
- Đó em thấy chưa em mà không tha thứ cho anh là mẹ đánh anh kìa, chả nhẽ em muốn nhìn anh bị ăn đòn sao.
Anh chớp chớp