Bốn người bốn tâm trạng suy nghĩ khác nhau bước vào khu chiếu phim xem, bên cạnh đó ở sân bay bốn người bạn lâu ngày gặp lại với nhiều cảm xúc và họ mong rằng có thêm sự gắn kết lâu dài hơn, chia tay tại ngoài sân bay ông bà Khánh Đức được con trai cùng trợ lý đưa về nhà riêng để nghỉ ngơi,còn anh quay lại với công việc của công ty.
Trên đường đi anh cũng tóm tắt sơ mọi chuyện với ba mẹ và cả chuyện anh và bé con gặp mặt nhau,bà Tuyết Mai nhìn con trai và nói:
- Con luôn mong chờ gặp con bé,lúc gặp rồi sao không nói cho nhỏ biết con là anh nhóc ngày xưa hai đứa chơi chung,cũng là người có hôn ước với nhau.
Anh nhìn mẹ rồi nhìn ra ngoài nhăn cặp chân mày suy nghĩ một hồi rồi cười nói với mẹ:
- Con biết bé con đã không nhớ được con cũng như hồi ức lúc trước của con với bé, sau đợt bị tai nạn bé đã không còn nhớ gì về chúng ta nữa rồi, con sẽ dùng thời gian về sau để bồi đắp tình cảm hai người, cho nên ba mẹ yên tâm đi,cô con dâu này không tuột mất được đâu.
Ông bà Khánh Đức nhìn nhau thở dài rồi không nói gì nữa, bởi ông bà biết có nói gì cũng không thay đổi được suy nghĩ hay quyết định của anh.
Còn về phần ba mẹ Thanh Thanh lại vô cùng vui vẻ khác với suy nghĩ của ông bà Khánh Đức,họ vui vì một phần trả được ân tình năm xưa ông bà giúp đỡ, một phần con gái có được mối hôn sự tốt vì ông bà biết gả con gái qua đó sẽ được yêu thương mà không bị thiệt.
Quay lại chỗ bốn người đang trong rạp phim sớm coi một bộ phim bom tấn hành động, Minh Dương cầm tay Thanh Thanh trong bóng tối rồi thầm thì vào tai cô:
- Thanh nè, em không được giận anh vì những