Bốn người đàn ông ngồi nhìn cô không nói gì chỉ gật đầu cho có lệ, lúc này anh mới hỏi cô:
- Cô lên đây kiếm có chuyện gì không, nếu có thì nói đi vì tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
- Em lên đây trước hết là chào anh,em có nấu đồ cơm trưa cho anh ăn, thứ hai em muốn hỏi anh có đồng ý cho em làm ở công ty anh không, em không cần công việc lương cao, chỉ cần ở cạnh vừa làm việc lại có thể chăm sóc cho anh thay hai bác là được.
Nghe cô nói thế anh chưa lên tiếng thù Hữu Minh đã nhảy dựng lên rồi nói:
- Thế sao cô không nói lấy cô về làm vợ luôn cho rồi, cho xin đi cô, từ đâu chui ra một người duyên ở đâu đều to như bánh xe thế không biết, với lại anh cả tôi vô phước không dám nhờ cô chăm sóc đâu, chị dâu tôi mà biết cạo sạch đầu mấy anh em chúng tôi vì đã mời cô lên đây đó.
- Anh...anh...!anh thật quá đáng mà.
Chỉ Hữu Minh cô nói giọng run run rồi hai hàng nước mắt rơi xuống,ai không biết lại tưởng mọi người bắt nạt một cô gái yếu đuối cũng lên.
Thấy cô khóc Hữu Minh chạy né xa cô chui qua chỗ anh ba đứng nhìn cậu, ai cũng không nghĩ cô gái này khóc nhanh thiệt,vì đều là người chưa từng dỗ con gái,nên cả bốn người ngó lơ coi như không thấy cô khóc, Đăng Khoa quay sang nói với trợ lý Lâm vài câu,chỉ nhìn thấy anh gật đầu rồi nhìn qua sếp của mình coi phản ứng, thấy anh nhìn gật đầu thì trợ lý Lâm cũng nhẹ nhàng rời đi để giải quyết việc vừa được giao cho.
Thấy cô mãi không chịu nín khóc anh bực bội nhau hai chân mày lại, rồi nói với cô:
- Em tôi nói đúng chứ không có sai, việc chăm sóc tôi có vợ tôi lo không phiền đến cô,còn công việc thì cũng sẽ sắp xếp cho cô làm, khi nào cô không muốn làm thì chỉ cần gặp trợ lý Lâm,cậu ta sẽ thông báo lại cho tôi là được.
- Em nhớ anh còn độc thân mà, anh lấy vợ khi nào sao em và ba đều không hay biết vậy, hay là anh nói thế để em không theo đuổi anh nữa, anh cũng