Editor: YuuỞ cạnh Lâm Tiểu Nhu trong viện một ngày, lúc chiều tối, Khương Việt cũng mang thức ăn tới.
Lúc này, Khương Hoan Du mới từ bệnh viện trở về.
Cô không muốn đi, nhưng Lâm Tiểu Nhu không chịu đựng được nữa.
Cả ngày bị ép ăn cẩu lương nhiều như vậy, nếu Khương Hoan Du mà không rời đi, Lâm Tiểu Nhu sợ mình sẽ bị nghẹn đến chết mất.
Sau khi Khương Hoan Du rời đi, Khương Việt ở lại với cô ấy.
Khương Việt mở hộp cơm ra, bên trong toàn là đồ ăn còn nóng hổi mà cậu ta vừa mới làm ở nhà xong.
Mấy ngày nay Lâm Tiểu Nhu đã không được ăn một bữa nào trọn vẹn, nên khi nhìn thấy những món ăn này, cô ấy lập tức có cảm giác thèm ăn.
Cô ấy bận bịu cầm đũa lên, vừa ăn vừa khen ngợi Khương Việt: “Chị gái em đúng thật sự không thể học được mấy thứ này một chút nào.
Sau này nếu em không mở được tiệm cà phê Internet nữa, chi bằng mở nhà hàng đi…”
“Nào có khoa trương như vậy chứ? Chị cứ từ từ ăn đi.”
Khương Việt ngượng ngùng gãi đầu, rồi kéo một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh giường.
Lâm Tiểu Nhu vô tình nói: “Về sau bạn gái em thật có diễm phúc, có một người bạn trai có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Khương Việt im lặng, Lâm Tiểu Nhu lại không phát hiện ra.
Lâm Tiểu Nhu chỉ quan tâm đến việc ăn uống chứ không nghĩ tới Khương Việt.
Một lát sau, Khương Việt dường như là tự nhủ với chính mình: “Xem chừng là rất khó có bạn gái”
“Em là chướng mắt với người khác, hay là sợ người khác chướng mắt với mình?” Lâm Tiểu Nhu hỏi.
“Cả hai.”
“Ý em là gì?”
Lâm Tiểu Nhu nghe không hiểu, nhưng Khương Việt chỉ mỉm cười, đổi chủ đề: “Chị Tiểu Nhu, mấy ngày nữa thì chị xuất viện? Chị nằm viện mấy ngày tới em đều mang cơm tới cho chị.”
Lâm Tiểu Nhu cười tủm tỉm, nói với Khương Việt: “Khương Việt, em cứ yên tâm, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*).
Chờ chị đây xuất viện, nhất định sẽ đưa em đi ăn uống no say.”
(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
(Nguồn: kienthuc.net.vn)
Khương Việt mỉm cười không trả lời lại, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Lâm Tiểu Nhu ăn.
Buổi tối đầu đông, mặt trời từ từ ngả về phía Tây, mang theo một chút lạnh lẽo.
Khương Việt không biết một ngày như vậy còn có thể kéo dài bao lâu.
Cậu ta không muốn nói ra, nghĩ sẽ giấu diếm cả đời.
Nhưng cả một đời giấu diếm đó, cậu đã phải cam chịu nhìn cô ấy hướng tới một người khác.
Có lẽ định mệnh chính là như vậy.
Khương Hoan Du rời bệnh viện khá sớm.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này Dư Thâm Lam còn chưa tan làm.
Cô cố ý lái xe đến phòng khám nha khoa, rồi đỗ xe ở một nơi rất dễ thấy ở trước cửa.
Chờ đợi khoảng mấy phút, Khương Hoan Du thấy Dư Thâm Lam đeo một chiếc ba lô trên vai đi ra ngoài.
Dường như cậu muốn đi lấy chiếc xe đạp của mình, nhưng vừa ra khỏi cửa liền dừng lại.
Chiếc xe của Khương Hoan Du nổi bật đến mức Dư Thâm Lam không khó để nhìn thấy nó.
Cậu có chút ngạc nhiên, lại vô cùng vui vẻ.
Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh xe, không chờ cậu gõ cửa sổ, Khương Hoan Du đã hạ cửa sổ xe ô tô xuống trước.
Hai người nhìn nhau qua cửa sổ, mỉm cười.
Dư Thâm Lam hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
“Dư Thâm Lam, tôi phát hiện ra từ lúc không cho cậu gọi là chị nữa, cậu đúng thật là không gọi nữa.” Khương Hoan Du đột nhiên phát hiện ra đã lâu không nghe thấy Dư Thâm Lam gọi mình là chị, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng.
“Nếu em không cho anh gọi, anh sẽ không gọi nữa.
Anh phải nghe lời em mà.”
“…Tôi chỉ hỏi từ lúc nào cậu không gọi nữa thôi mà.
Bỏ đi, máy nước nóng nhà cậu đã có ai tới sửa chưa?”
“Không, anh không muốn sửa nó.”
“Tại sao?”
“Sau khi sửa nó xong, anh sẽ không có lý do để sống trong nhà em nữa.”
Khương Hoan Du thiếu chút nữa muốn ném cho Dư Thâm Lam một cái trừng mắt, cô biết cậu không có ý tốt mà.
“Cậu lên xe trước đi.” Khương Hoan Du nói.
Dư Thâm Lam gật đầu, lại nói: “Anh ra phía trước cất xe đạp vào trong cốp đã.”
Vào thời điểm tan tầm, dòng xe cộ chen chúc nhau.
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên, thật sự khiến Khương Hoan Du đau đầu.
Chiếc xe phía sau đã bấm còi rất nhiều lần, giống như là cả thế giới này chỉ có mình anh ta bị chặn xe lại.
Chiếc xe đang chạy, nhưng nó bị chặn lại mấy giây.
Khương Hoan Du nhìn phía trước, không biết nó sẽ bị chặn bao lâu nữa.
Chiếc xe phía sau lại bắt đầu bấm còi một lần nữa, Khương Hoan Du thật sự muốn tức điên lên rồi.
“Có vấn đề gì với người ở phía sau không vậy? Ấn còi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ người khác phải nhường đường cho anh ta sao?!”
Dư Thâm Lam nhìn thoáng chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó trấn an cảm xúc của Khương Hoan Du: “Đừng nóng giận, em cứ nghĩ anh ta có bệnh chưa được chữa khỏi là được.”
Dư Thâm Lam nói vậy, một bụng đầy nộ khí của Khương Hoan Du biến mất không còn chút dấu vết, dường như cô không thể thở được nữa.
Đó vốn không phải là cô mà…
Dư Thâm Lam sợ Khương Hoan Du đợi một chút nữa sẽ lại tức giận, vì vậy cậu đổi sang chủ đề khác, hỏi về Lâm Tiểu Nhu.
“Đúng rồi, chị Tiểu Nhu vào viện lúc nào vậy? Sao anh không biết.”
“Không chỉ mình cậu, hôm nay tôi cũng mới biết.
Cũng may là nhờ Khương Việt, chứ không Lâm Tiểu Nhu xuất viện rồi chúng tôi cũng không biết cô ấy đã ở trong bệnh viện và phải phẫu thuật.”
Nhắc đến Lâm Tiểu Nhu, Khương Hoan Du lại thở dài.
“Vậy bây giờ chị ấy như thế nào rồi?”
“Hai ngày nữa sẽ xuất hiện, bây giờ Khương Việt đang ở trong bệnh viện.”
“Vậy ngày mai anh sẽ tới gặp chị ấy.”
“Ừ…”
Cô đang định nói gì đó, chiếc xe trước mặt cuối cùng cũng di chuyển.
Mặc dù chỉ chuyển động rất chậm, nhưng nói chung cũng có chút khởi sắc.
Khi lái xe tới đoạn giao lộ, chiếc xe luôn đi phía sau Khương Hoan Du tìm cơ hội vượt lên.
Bởi vì vị trí thực sự quá hẹp, hai xe thiếu chút nữa là va vào nhau.
Khương Hoan Du rốt cuộc cũng phát hoả, điên cuồng bấm còi.
Đối phương dường như cũng phát hỏa, dừng xe lại.
Hai chiếc xe đều khó khăn dừng lại ở giao lộ.
Đối phương xuống xe trước, Khương Hoan Du ngồi ở trong xe nhìn người kia, nhưng cô chỉ có thể giận mà không có chỗ phát tiết.
Hóa ra là Kim Lộ, thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Khương Hoan Du tháo dây an toàn, lẩm bẩm: “Tới thật đúng lúc, nợ mới nợ cũ tính cùng một chỗ luôn.”
Dư Thâm Lam không hiểu chuyển gì đang xảy ra, cậu giữ chặt tay Khương Hoan Du đang muốn xuống xe.
Cậu hỏi: “Em định làm gì?”
“Tính sổ.”
“Em quen biết anh ta sao?”
“Không chỉ là biết, còn là rất quen nữa.”
Khương Hoan Du rút tay Dư Thâm Lam ra, xuống xe rồi quay lại nói với Dư Thâm lam: “Không liên quan đến cậu, cậu đừng xuống làm gì.”
Vị trí dừng xe lúc này của Khương