Editor: YuuDư Thâm Lam không trả lời, nhưng lại bị động tác xoay đầu đi chỗ khác của Khương Hoan Du làm cho tức giận.
Cậu dùng tay giữ lấy cằm Khương Hoan Du, dùng sức xoay đầu cô lại, buộc cô phải đối mặt với mình.
Khương Hoan Du bị đau, cô bắt đầu thật sự phản kháng lại.
Cô muốn đẩy cậu ra, nhưng cô càng phản kháng, cậu lại càng dán lại gần hơn.
Theo động tác giãy giụa của Khương Hoan Du, Dư Thâm Lam và cô hoàn toàn dán sát lại gần nhau, không để lại chút khoảng cách nào.
Bộ ngực phập phồng của cô và thân thể cậu chỉ cách hai lớp quần áo.
Cô dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể cậu, thật nóng bỏng.
Khương Hoan Du đột nhiên không dám động đậy nữa.
Cô càng động đậy, tư thế giữa hai người càng thêm ái muội hơn.
“Dư Thâm Lam, rốt cuộc cậu ——”
Khương Hoan Du còn chưa nói xong, Dư Thâm Lam đã nâng cằm cô lên, phủ xuống đôi môi cô.
Khương Hoan Du ngây ngốc tại chỗ.
Dư Thâm Lam hôn cô rất mạnh bạo, giống như là đang cắn xé cô vậy.
Não của Khương Hoan Du lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không nhớ mình phải đáp lại, cũng quên phải đẩy cậu ra.
Nhưng cô có thể cảm thấy rất rõ trái tim mình như nghẹt lại một cơn hờn dỗi, rồi sau đó cũng kịch liệt đập dữ dội.
Nhịp tim nhanh đến nỗi cô gần như không thể thở được, thiếu chút nữa nghẹt thở trong nụ hôn của Dư Thâm Lam.
Khi Khương Hoan Du không thể thở một cách bình thường nữa, Dư Thâm Lam mới buông lỏng cô ra, nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình xuống, ở bên tai cô chất vấn: “Anh ta có hôn chị như thế này không?”
Lúc này Khương Hoan Du mới tìm lại được lý trí, cô dùng sức đẩy Dư Thâm Lam ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Đúng thế thì sao? Liên quan gì tới cậu?”
Lối vào không sáng lắm, đôi mắt của Dư Thâm Lam tràn ngập một màu đỏ.
Đột nhiên cậu bật cười, tiếng cười đặc biệt lạnh lùng.
“Tôi gần như quên mất, chị chính là một người tùy tiện.”
“Đúng, bốn năm trước tôi cũng đã thừa nhận với cậu rồi.
Cậu bây giờ muốn xác nhận lại một lần nữa sao?” Một ngọn lửa không tên cũng bắt đầu trỗi dậy trong lòng Khương Hoan Du.
Từ trước đến nay cô đều là người mạnh miệng không chịu yếu thế, nếu Dư Thâm Lam tỏ ra cứng rắn như vậy, cô cũng sẽ so đo sự cứng rắn với cậu.
Nhắc tới sự tình bốn năm trước, Dư Thâm Lam tiến tới nắm chặt lấy cổ tay Khương Hoan Du, lạnh lùng hỏi cô: “Mấy năm qua chị đều thật sự nhẹ nhõm như vậy sao? Chẳng lẽ chị một chút cũng không cảm thấy có lỗi với tôi sao?”
“Có đó, bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu.
Vậy giờ tôi sẽ làm cho cậu có thể trở về mà ngủ ngon, chúng ta không thiếu nợ gì với nhau nữa nhé?” Khương Hoan Du nói xong, dùng tay cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
Một cúc, hai cúc, đến cúc thứ ba có thể mơ hồ nhìn thấy nội y màu đen ở bên trong, Dư Thâm Lam ấn tay cô xuống.
Sức lực của Dư Thâm Lam vẫn mạnh bạo như vậy, một gương mặt đã từng rất hồn nhiên, bây giờ lại lộ ra rất nhiều sự khinh thường đối với cô.
Cậu lạnh lùng cười, nói: “Không cần, tôi không có hứng thú.”
Dư Thâm Lam buông Khương Hoan Du ra, xoay người rời đi, Khương Hoan Du hỏi cậu: “Tôi đã sớm nói cậu quên đi, tại sao cậu không quên đi chứ? Chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi, cậu vì cái gì mà canh cánh trong lòng đến tận bây giờ vậy?”
Dư Thâm Lam im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu nói: “Bây giờ sẽ bắt đầu thật sự quên đi, chúng ta hòa nhau.”
Cánh cửa được mở ra, lại đóng lại thật mạnh.
Một cơn gió từ hành lang thổi tới khiến Khương Hoan Du rùng mình một cái.
Trải qua chuyện vừa rồi, Khương Hoan Du nhận ra Dư Thâm Lam đã thay đổi.
Cậu trở nên rất xa lạ.
Đời này Khương Hoan Du nói dối không ít.
Trước ngày hôm đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói dối Dư Thâm Lam.
Cô nói rằng cô không thích cậu, cô nói đêm đó cô cũng sẽ làm điều tương tự với người khác, cô nói cô chính là người tùy tiện như vậy.
Khi nói những lời đó, có ai biết rằng trái tim cô cũng đang chảy máu.
Cô thật sự thấy sợ hãi, thấy nao núng, nên mới dùng những lời đó để kết thúc cái việc ngoài ý muốn kia.
Dư Thâm Lam là bạn học của Khương Việt, là người em nhỏ hơn Khương Hoan Du 2 tuổi, gọi cô một tiếng “chị”, Khương Hoan Du cảm thấy chính mình đã phạm phải tội ác.
Ngày hôm đó, cô uống quá nhiều, cậu cũng uống nhiều, hai người bọn họ đều uống quá nhiều.
Nhưng bây giờ nhớ về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô vẫn có thể nhớ rõ mùi hương trên cơ thể cậu, lực ôm của cậu, đôi môi cậu lúc hôn cô, lúc môi lưỡi dây dưa với nhau.
Ngay lúc đó, tất cả sự dịu dàng của cậu đều thuộc về cô.
Mấy năm qua, Khương Hoan Du gần như cố tình quên chuyện đó, cố tình quên cái người tên Dư Thâm Lam kia.
Cô gần như đã quên mất nó, chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới.
Nếu chính mình không yếu đuối như vậy, có thể dũng cảm hơn một chút, thì mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng hiện thực vẫn chính là hiện thực, không có cái gì gọi là nếu cả.
Khương Hoan Du cũng không hối hận về quyết định của mình lúc đó.
Nhớ tới chuyện này, Khương Hoan Du cảm thấy đau dạ dày.
Dường như có thứ gì đó khuấy động trong bụng cô, khiến cô phải che bụng lại.
ngồi xổm xuống.
Cho nên, con người tốt nhất vẫn là không cần có thất tình lục dục (*).
Trái tim được kết nối với dạ dày, dạ dày đau, trái tim có thể thoải mái được sao?
(*) thất tình lục dục: là bảy thứ tình cảm (hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục) biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người (sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tượng dục).
Khương Hoan Du lại một lần tẩy não mình.
Quên đi, quên tất cả mọi thứ đi, cái gì cần quên thì quên đi.
Phải quên chuyện mình rung động với Dư Thâm Lâm, phải quên tất cả cảm xúc của chính mình, không cần nhớ cái gì cả.
Chỉ cần nhớ mình là một người lạnh lùng vô tình, là một loài động vật máu lạnh không có cảm xúc.
Trời càng về khuya lại bắt đầu mưa.
Dư Thâm Lam dựa vào lan can ban công, vừa cảm nhận những hạt mưa rơi xuống vừa hút thuốc.
Cậu cảm thấy trong lòng mình rất buồn bực, rất tức giận.
Đặc biệt là tiếng mưa rơi, từng giọt rơi trên lan can ban công, khiến cậu càng thêm bực bội hơn.
Nhưng dù sao thì cứ như vậy đi, chẳng qua tối nay cậu vì sự bốc đồng của mình mà đem mọi chuyện làm hòa như vậy.
Cậu ghi hận Khương Hoan Du bốn năm, không nghĩ tới cuối cùng mình lại thua cuộc chính vì sự ghen tuông.
Cậu thật sự, thật sự ghét người đàn ông đã hôn Khương Hoan Du tối nay.
Sự tẩy não của Khương Hoan Du có thể so sánh với MLM (*).
Ngày hôm sau, cô thật sự đã quên tất cả mọi chuyện.
Cô đi làm vẫn phải đi làm, ăn vẫn phải ăn, ngủ vẫn phải ngủ, dường như không bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
(*) MLM: MLM là cụm từ viết