Editor: YuuChủ nhân của chiếc xe màu đen đã uống rượu, đụng vào chiếc xe buýt trở hành khách, dẫn tới nhiều người đi đường và hành khách bị thương.
Cũng may là chỉ có thương tổn mà không có thương vong.
Tai nạn xe hơi bất ngờ này đã được đăng tải lên khắp các trang tin tức của thành phố ngay trong buổi tối ngày hôm đó.
Chiếc TV treo trong sảnh khoa nội trú của bệnh viện cũng đang phát tin tức về vụ tai nạn xe hơi này.
Khương Việt đang làm thủ tục tại ô cửa sổ ở quầy lễ tân, ngẩng đầu nhìn lên một chút, sau đó cầm các loại giấy tờ đi về hướng thang máy.
Trong phòng bệnh, Dư Thâm Lam đang nằm trên giường, đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt lại, không có dấu hiệu tỉnh táo.
Đầu cậu bị bầm tím một chút, bác sĩ kiểm tra nói chỉ bị chấn động nhẹ, không có gì quá nghiêm trọng.
Khương Hoan Du ngồi trên ghế bên cạnh giường, cô ngả đầu xuống giường, nắm lấy tay Dư Thâm Lam.
Cô nhìn Dư Thâm Lam quấn rất nhiều lớp băng dày trên người, lặng lẽ khóc.
Đều là do cô không tốt, tự nhiên đòi ăn bánh ngọt hạt dẻ rồi bánh đậu xanh xốp giòn.
Sau này cô sẽ không ăn nó nữa, không bao giờ ăn nữa.
Khương Việt trở về, nhìn Khương Hoan Du khóc tự trách bản thân mình, liền đi tới an ủi cô: “Chị, bác sĩ đã nói cậu ấy không có gì nghiêm trọng cả mà.”
“Không có gì nghiêm trọng, tại sao giờ này cậu ấy còn chưa tỉnh lại? Đã lâu như vậy rồi mà…” Khương Hoan Du nói, nước mắt lại rơi xuống.
Cô không biết từ lúc nào mình lại trở nên dễ bị tổn thương như vậy.
“Đợi lát nữa sẽ tỉnh thôi.
Chị có đói không? Có muốn ăn chút gì trước không? Hoặc là chị ngủ một lát đi, lúc nào cậu ấy dậy em sẽ gọi chị.”
Khương Hoan Du lắc đầu, sụt sịt nói: “Chị không đói bụng, cũng không muốn ngủ.
Chị sẽ ngồi đây chờ cậu ấy tỉnh.”
Khương Việt thở dài, vỗ vỗ bả vai Khương Hoan Du, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khương Việt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.
Trời đã gần sáng rồi.
Cậu đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên giường bệnh quan sát một chút.
Dư Thâm Lam vẫn chưa tỉnh, còn Khương Hoan Du đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay cậu.
Nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt cô, xem chừng là cô khóc quá nhiều nên mệt mỏi mà thiếp đi.
Khương Việt chưa bao giờ thấy Khương Hoan Du khóc nhiều như vậy, cô vẫn luôn là người mạnh mẽ.
Ngay cả khi cô khóc, cô cũng sẽ tìm đủ lý do để chịu đựng điều đó.
Chị gái của cậu ta thật sự thay đổi quá nhiều.
Nó giống như là loại bỏ một bộ giáp khỏi cơ thể, chỉ còn lưu lại máu và thịt.
Khương Việt cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du bị đánh thức, phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại chính là tìm Dư Thâm Lam: “Dư Thâm Lam —— Dư Thâm Lam ——”
“Chị, Dư Thâm Lam vẫn chưa tỉnh lại.” Khương Việt nói.
Khương Hoan Du ngồi dậy, nhìn Dư Thâm Lam vẫn còn đang nhắm chặt mắt, mũi cô lại thấy cay cay.
Cô trả lại áo cho Khương Việt, nói: “Em mặc đi, đừng để bị lạnh.”
“Chị, chị quá mệt rồi, nên đi ngủ một chút đi.”
Khương Hoan Du lắc đầu.
Làm sao cô có thể ngủ vào lúc này chứ? Nếu Dư Thâm Lam không tỉnh lại, cô cũng không thể thấy yên tâm được.
Lúc này, Dư Thâm Lam đang hôn mê hơi nhíu lông mày lại, thân thể cũng bắt đầu có một vài động tác nhỏ.
Khương Hoan Du vội vàng đứng dậy, cúi người nhìn Dư Thâm Lam.
Khi nhìn thấy cậu mở mắt ra, nước mắt cô lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Nhìn cô vừa khóc vừa cười, Dư Thâm Lam cau mày lại, muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Khương Hoan Du vội vàng nắm lấy tay cậu, nắm chặt hai bàn tay cậu trong tay cô, cảm thấy may mắn, nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.
May quá, anh không xảy ra chuyện gì cả…”
Dư Thâm Lam nhớ lại vụ tai nạn trước khi mất đi hoàn toàn nhận thức, sự va chạm trong nháy mắt cùng cơn đau đớn vẫn quá rõ ràng.
Nhưng cậu vẫn nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng phải anh đã nói không có chuyện gì rồi sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.
Đừng khóc, em mà khóc anh sẽ thấy đau lòng lắm.”
Nhưng những giọt nước mắt của Khương Hoan Du vẫn giống như con đê bị vỡ, cô nói: “Một đêm vừa rồi em nghĩ mình đã khóc cạn hết nước mắt của đời này…Anh không biết em đã sợ như thế nào đâu, em rất sợ anh cứ như vậy mà bỏ em lại…”
Khương Việt thấy dường như hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau.
Cậu ta lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, một mình đi ra ngoài hành lang để hút thuốc.
Cũng may, Dư Thâm Lam không xảy ra chuyện gì cả, cậu ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Dư Thâm Lam rút tay mình ra, vuốt ve gương mặt Khương Hoan Du.
Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, điều này thật sự làm cậu vô cùng đau lòng.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em.
Đừng khóc, anh không đau chút nào cả.
Nhìn em khóc như này, anh mới thấy đau.”
“Chỗ nào đau? Em không khóc nữa, anh đau ở đâu, có cần em gọi bác sĩ không?”
Khương Hoan Du lập tức trở nên lo lắng, cô vội vàng lau nước mắt, hỏi Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam bật cười, đặt tay lên ngực mình, nói: “Nhìn em khóc như này, trái tim anh đau vô cùng.”
Khương Hoan Du nín khóc mà mỉm cười.
Cô ngồi xuống giường, dựa mặt vào cánh tay của Dư Thâm Lam.
Cô cảm nhận được nhiệt độ của cậu, cảm nhận cái cảm giác sống sót sau tai nạn kia.
“Bác sĩ nói não anh bị chấn động nhẹ.
Em đã sợ anh sẽ giống như trên phim truyền hình, khi anh tỉnh lại, anh sẽ bị mất trí nhớ, anh sẽ quên em là ai.”
“Vậy anh cũng phải giống nhân vật nam chính trên phim truyền hình mới được.”
“Có phải anh muốn quên em đi đúng không?!”
Khương Hoan Du có chút sốt ruột, nhưng Dư Thâm Lam lại bật cười lớn.
Bây giờ cậu vẫn còn chút choáng đầu, cả người cũng không có nhiều năng lượng.
Nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Khương Hoan Du, hối lối: “Anh xin lỗi, anh đã không mua được món bánh ngọt hạt dẻ mà em muốn ăn.”
Nước mắt của Khương Hoan Du thật vất vả mới ngừng lại được, lại bị Dư Thâm Lam khơi gợi ra.
Cô cúi đầu, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến bánh ngọt hạt dẻ nữa.
Đều tại nó, hại anh phải nằm ở đây.”
“…Em rất lo lắng sao?”
“Nói nhảm, em không lo lắng cho anh thì lo lắng cho ai chứ!”
“Sau này, anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.
Anh sẽ sớm khỏe lại thôi, để còn…”
“Để còn làm gì?”
“Để còn tiếp tục dọn đồ qua nhà em.
Hy vọng chủ nhà này sẽ không tăng tiền thuê nhà lên.”
Khương Hoan Du bật cười, nước mắt bị nén trở lại.
“Kể cả anh không khỏe anh cũng có thể dọn qua mà.
Chờ anh xuất viện, về nhà em rồi em sẽ bồi bổ cho anh.
Em sẽ chăm chỉ học cách chăm sóc bệnh nhân, em cũng sẽ cố gắng học nấu thật nhiều món ngon.
Em nhất định sẽ vỗ béo để anh trở nên mập mạp.”
“Được.” Dư Thâm Lam gật đầu.
Nhìn Khương Hoan Du như thế này, dường như vết thương trên đầu không còn đau chút nào nữa.
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng Khương Hoan Du cũng thấy mệt mỏi.
Cô dựa vào bên giường Dư Thâm Lam, ngủ