Editor: YuuVề chuyện của Như Nhược Thủy, Khương Hoan Du chỉ biết cô ấy đã gặp một người đàn ông ở độ tuổi đôi mươi.
Người đàn ông kia có học thức, có sức quyến rũ, người đó đã mang đến những trải nghiệm tình yêu mà Như Nhược Thủy chưa bao giờ trải qua trong đời.
Lúc đó, Khương Hoan Du vẫn còn nhỏ, cô cũng ngây thơ và tò mò về tình yêu.
Những lúc ngồi một chỗ thì thầm với Như Nhược Thủy, cô đều nghe Như Nhược Thủy nói về tình yêu của cô ấy.
Về sau, Như Nhược Thủy mất đi người đàn ông kia, vị ngọt ngào ban đầu liền biến thành những lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tâm trí và thể xác của cô ấy, khiến cô ấy không thể nào trốn thoát được.
Khương Hoan Du nhìn Như Nhược Thủy vật lộn và đau đớn như vậy, nhưng cô lại không thể làm được bất cứ điều gì.
Bây giờ Từ Uyển Khanh nói vậy, Khương Hoan Du mới biết được, cái người đàn ông bỏ rơi chị họ cô, chính là ba của Dư Thâm Lam.
Nếu Dư Thâm Lam biết ba mình là người như vậy, cậu sẽ rất sốc và đau lòng.
Lúc này, trong lòng Khương Hoan Du tràn đầy lo lắng cho Dư Thâm Lam không biết bất cứ điều gì.
“Từ nhỏ, Thâm Lam đã rất ngoan, học rất giỏi, cũng rất đơn thuần.
Tôi chưa bao giờ nói với nó về người ba tệ bạc của nó.
Trước đây, chúng tôi muốn bảo vệ nó, muốn nó lớn lên khỏe mạnh.
Bây giờ…Nó cũng đã trưởng thành, một ngày nào đó nó cũng sẽ biết.”
Từ Uyển Khanh nhắc đến Dư Thâm Lam, đôi mắt bà cũng dịu dàng hơn.
Khương Hoan Du đã hoàn hồn sau cú sốc, bình tĩnh hỏi Từ Uyển Khanh: “Hôm nay dì nói với cháu chuyện này, là có mục đích gì?”
Từ Uyển Khanh nhìn Khương Hoan Du, lại nở nụ cười: “Cháu là một cô gái thông minh, chẳng trách Thâm Lam lại thích cháu.”
Chỉ là nụ cười này nhanh chóng tan biến, biểu cảm của Từ Uyển Khanh cũng trở nên lạnh lùng.
Bà nói với Khương Hoan Du: “Chị họ của cháu là Như Nhược Thủy.
Tôi sẽ không chấp nhận những thứ liên quan đến cô ta, kể cả cháu.”
“Dì, dì có thể nói rõ hơn không.”
“Tôi muốn cháu chia tay với con trai tôi.
Nó đã có một người ba đáng hận, tôi sẽ không để nó ở bên cạnh em gái của người phụ nữ đáng hận đó.”
Khương Hoan Du bình tĩnh đến không ngờ.
Cô dường như đã sớm dự đoán được chuyện này.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên chuẩn đến đáng sợ.
Cô không kiêu ngạo cũng không tự ti nói với Từ Uyển Khanh: “Dì, chị họ cháu là chị họ cháu, ba của Dư Thâm Lam là ba của cậu ấy.
Dì có cảm thấy miễn cưỡng khi dùng lý do này để yêu cầu cháu chia tay với Dư Thâm Lam không?”
“Vậy, nếu tôi nói tôi không thích cháu, thậm chí rất chán ghét cháu thì sao?”
“Dì, dì không thích cháu, chán ghét cháu, có hàng ngàn lý do để dì làm như vậy.
Nhưng nếu dì chỉ dùng lý do bởi vì cháu là em họ của chị họ cháu, vậy bụng dạ dì thật sự quá hẹp hòi rồi.”
“Cháu ——”
Biểu hiện trước đó của Khương Hoan Du khiến Từ Uyển Khanh nghĩ rằng cô có chút nhát gan và sợ mình, nhưng Từ Uyển Khanh không nghĩ Khương Hoan Du sẽ nói chuyện với mình như vậy.
Từ Uyển Khanh có chút tức giận, nói: “Cháu nói bụng dạ tôi hẹp hòi sao?”
“Chị họ cháu đã phạm đủ lỗi lầm rồi, hiện tại chị ấy cũng đã phải nằm trong bệnh viện tâm thần mà không thể nhìn thấy ánh mắt trời nữa.
Cháu không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cháu chỉ biết chị ấy cũng là nạn nhân, thậm chí, còn đáng thương hơn dì rất nhiều.
Hai người đều bị tổn thương, dì có quyền kêu oan cho chính mình, cháu cũng có lập trường khổ sở thay cho chị ấy.
Thế nhưng những chuyện này có liên quan gì đến cháu và Dư Thâm Lam chứ?”
“Chuyện này còn không liên quan đến hai người sao? Như Nhược Thủy là chị họ cháu, là người đã phá hủy cuộc sống hôn nhân của ba mẹ Thâm Lam.”
“Là cháu yêu cầu chị ấy phá hủy cuộc sống hôn nhân của hai người sao? Là cháu xúi giục sao? Đây là lỗi của cháu sao?”
Khương Hoan Du hỏi tới tấp Từ Uyên Khanh, nhưng Từ Uyển Khanh không trả lời lại được.
Khương Hoan Du nhìn thẳng vào mắt Từ Uyển Khanh, nói: “Dì, cháu tôn trọng dì bởi vì dì là mẹ của Dư Thâm Lam, vì vậy cháu đã rất lịch sự với dì.
Hôm nay, bởi vì chị họ cháu mà dì yêu cầu cháu chia tay với Dư Thâm Lam, đây là một điều rất vô lý.
Cháu sẽ không, sẽ không đồng ý.
Không có bất cứ ai có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của cháu và Dư Thâm Lam.
Trừ khi, trong lòng cậu ấy không còn cháu nữa, nếu không cháu sẽ không rời xa cậu ấy.”
Từng câu từng chữ của Khương Hoan Du vô cùng kiên định, ngược lại người ngẩn người ra lại là Từ Uyển Khanh.
Từ Uyển Khanh không nghĩ rằng Khương Hoan Du là một người như vậy.
Cô phân định chuyện nào ra chuyện đó, thậm chí còn rất nhanh mồm nhanh miệng, mọi lời phản bác của cô đều khiến bà không thể nói bất kỳ lời nào.
Từ Uyển Khanh biết mình như thế này là hơi quá đáng, nhưng bà ghét Như Nhược Thủy.
Vì vậy, Khương Hoan Du có liên quan đến Như Nhược Thủy, cũng bị ghét theo.
“Nếu tôi nói tôi không chấp nhận cháu, cháu sẽ còn tiếp tục ở bên cạnh con trai tôi sao? Cháu cho rằng, nếu tôi không chấp nhận cháu, con trai tôi có thể mặc kệ người đã sinh thành, nuôi nấng nó mà đi cùng với cháu sao?”
Thật ra, khi Từ Uyển Khanh hỏi câu này, Khương Hoan Du cũng có chút chột dạ.
Cô không biết Dư Thâm Lam có kiên định như cô lúc này không.
Dù sao, Từ Uyển Khanh vẫn là mẹ của cậu, cậu có thể vì cô mà phản kháng bà sao?
Nhìn biểu cảm của Khương Hoan Du, Từ Uyển Khanh đắc ý mỉm cười, nói: “Thâm Lam là con trai tôi, bạn gái có thể tìm người khác, nhưng mẹ nó thì chỉ có một.
Nó chọn ai, trong lòng cháu hẳn là biết rõ.”
Từ Uyển Khanh đứng dậy, lại liếc nhìn Khương Hoan Du, hạ lệnh tiễn khách: “Hôm nay coi như cháu chưa từng tới đây, trở về suy nghĩ thật kỹ xem chia tay với Thâm Lam như thế nào đi.
Sau này, cháu cũng không cần tới đây nữa, tôi không chào đón cháu ở đây.”
Khương Hoan Du siết chặt bàn tay lại.
Cô đứng dậy, lớn tiếng trả lời: “Dư Thâm Lam lựa chọn thế nào là quyền của cậu ấy.
Nhưng cháu cũng nói cho dì biết một điều là, cháu sẽ không bao giờ chia tay với cậu ấy.
Dì cũng không cần phải chào đón cháu, cháu sẽ không đến nữa.
Dì không muốn nhìn thấy cháu, vậy cháu cũng chả có lý do gì phải đến gặp dì cả.”
“Cháu —— Ba mẹ cháu dạy cháu nói chuyện với người lớn như vậy sao?!”
“Cháu vẫn luôn nói chuyện như vậy.
Dì không lịch sự với cháu, chẳng việc gì cháu phải tôn trọng lại dì cả.”
“Không có gia giáo!”
“Khi dì ép buộc cháu phải chia tay với Dư Thâm Lam, dì cho rằng mình có gia giáo sao? Chia rẽ chuyện tình