Editor: YuuĐêm dần về khuya.
Khương Hoan Du ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Nhu rất lâu, mặc dù cô ấy nói có chút đứt quãng như cô nghe cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Lâm Tiểu Nhu đã khóc rất lâu, cuối cùng cũng thấy mệt mỏi.
Cô ấy đã ăn nốt chỗ thức ăn nguội lạnh mà Khương Hoan Du chưa ăn xong, vừa ăn vừa nói: “Khóc xong thấy đói, cũng may còn có cái này của cậu để lấp bụng.”
“…”
Khương Hoan Du bất lực liếc nhìn cô ấy, sau đó đi rót một cốc nước ấm, đưa cho cô ấy, nói: “Nhưng mà tớ cũng nói thật cho cậu biết, cái này là thức ăn tớ gọi lúc buổi trưa.
Nếu cậu ăn có xảy ra vấn đề gì thì tớ không chịu trách nhiệm đâu.”
Lâm Tiểu Nhu dừng lại một chút, sau đó vẫn ăn tiếp, cô ấy nói: “Tớ ăn tất, cơm nguội ăn càng ngon hơn.”
“Vậy cậu có muốn hâm nóng lại không?”
“Gì cơ?”
“Tớ nói là cậu với Đào Tử Khiêm thật sự sẽ không bắt đầu lại sao?”
Khương Hoan Du hỏi xong rồi ngồi xuống.
Lâm Tiểu Nhu thở dài một hơi, nói: “Có bài hát như thế nào ý nhỉ? Tình yêu của chúng tôi ~ Sẽ không bao giờ quay trở lại nữa ~”
“Cậu còn có tâm tư ca hát sao?”
“Thôi nào, dù sao cũng đã ly hôn rồi.
Từ ngày ly hôn đến giờ tớ chưa từng suy nghĩ sẽ quay lại với anh ta, cho nên chuyện của tớ với anh ta đã là quá khứ rồi.”
Khương Hoan Du có chút ngạc nhiên, thật không ngờ rằng Lâm Tiểu Nhu đã bước ra được khỏi cái hố đen của cuộc ly hôn.
Dù sao trước kia cô ấy cũng đã từng yêu Đào Tử Khiêm đến chết đi sống lại.
“Cậu ăn xong rồi thì mau về nhà đi, tớ cũng phải về đi ngủ đây.
Hôm nay bận bịu cả ngày, mệt muốn chết.” Khương Hoan Du mệt mỏi vặn cái cổ mỏi nhừ của mình, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Lâm Tiểu Nhu hỏi: “Đêm nay Dư Thâm Lam sẽ về sao?”
“Không về đâu, còn bảo tớ đi xem mắt đi.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Hoan Du lại thấy bực tức.
Buổi tối, Thẩm Ngọc Lâm lại gọi điện tới, bắt đầu lải nhải với cô, cô đều bỏ ngoài tai.
Cuối cùng, Thẩm Ngọc Lâm hét lên đòi cắt đứt tình mẫu tử với cô.
Khương Hoan Du cũng tức giận với Thẩm Ngọc Lâm.
Vậy mà Dư Thâm Lam còn bảo cô đi xem mắt đi.
Thật đúng là.
Lâm Tiểu Nhu cười ha ha: “Em trai này đúng là biết cách nói chuyện.
Nhưng mà Hoan Du, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu.”
“Cậu nói đi.” Khương Hoan Du không chút đề phòng, nói xong mới chú ý tới gương mặt đang cười xấu xa của Lâm Tiểu Nhu.
“Cái đó của người trẻ tuổi… Có phải rất kích thích và đầy sức sống đúng không?”
“…”
Khương Hoan Du đỏ mặt, vội vàng chỉ ra cửa ý muốn đuổi Lâm Tiểu Nhu về: “Đi nhanh đi, nhanh lên, cậu toàn hỏi đâu đâu ý ——”
“Tớ chỉ tò mò thôi mà, nói cho tớ biết đi.”
“Làm sao tớ biết được chứ? Vậy tớ hỏi cậu, cậu có thể mang nó đi so sánh với ai sao?!”
Lâm Tiểu Nhu đốn ngộ (*), cô ấy thiếu chút nữa quên mất Khương Hoan Du đang nói về người bạn trai Dư Thâm Lam của cô.
(*) đống ngộ: giác ngộ đột ngột (Nguồn: truclamthienvien.fr)
“Sai lầm, sai lầm.
Mẹ tớ đang ở nhà chờ tớ về ăn cơm tối, tớ đi trước đây.” Lâm Tiểu Nhu chạy đi sau khi khiêu khích Khương Hoan Du.
Khi Khương Hoan Du đóng cửa lại và về nhà thì đã rất khuya.
Sau khi Lâm Tiểu Nhu rời đi, cô vẫn còn bận rộn ở trong tiệm thêm một lúc nữa, làm trước một chút công tác chuẩn bị ngày mai.
Dù sao đêm nay Dư Thâm Lam cũng không về nhà, cô cũng không cần phải về sớm như vậy.
Khương Hoan Du về đến nhà, cũng không nghĩ sẽ mở đèn lên.
Cô chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Cô đặt túi xách sang một bên rồi đi đến tủ quần áo để lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Kết quả lại nghe thấy có tiếng động ở sau lưng.
Một bàn tay chạm vào vai cô, cô sợ hãi hét lên, lúc chạy đi lại va vào cái ghế, sau đó ngã mạnh xuống đất.
“Là anh, là anh, đừng sợ.”
Khương Hoan Du run rẩy, cả người nhanh chóng tê liệt sau khi ngã xuống mặt đất.
Nghe được giọng nói của Dư Thâm Lam, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng lập tức tức giận.
Dư Thâm Lam tiện tay mở đèn bàn trên tủ đầu giường lên.
Đèn bật sáng, cậu đỡ Khương Hoan Du đang ở dưới đất dậy.
Khương Hoan Du nhìn thấy rõ mặt cậu, lập tức ném chỗ quần áo vừa mới lấy ra ném vào người cậu.
“Anh làm cái gì vậy hả!! Em còn nghĩ trong nhà có trộm đó, anh có biết không!!! Không phải nói không về sao, về cũng không bật đèn rồi phát ra tiếng động!!!”
Khương Hoan Du thật sự bị hù dọa, hồn vía cũng lập tức bay mất.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa từng sợ hãi như vậy.
Dư Thâm Lam bắt lấy quần áo cô vừa ném về phía mình, hối lỗi nói: “Anh đâu muốn dọa em đâu, anh cũng đâu biết em trở về mà không bật đèn lên đâu.”
“Anh đang có ý trách em à?”
“Không có, không có, trách anh, trách anh.”
Dư Thâm Lam phải thừa nhận rằng, lúc đầu cậu muốn dọa Khương Hoan Du thật, nhưng không ngờ rằng, sự vui vẻ cậu muốn lại biến thành sự sợ hãi.
Cậu đi tới đỡ Khương Hoan Du, Khương Hoan Du tức giận đứng dậy khỏi mặt đất.
Vừa lúc nãy bị giật mình như vậy, hai chân cô đều mềm nhũn ra.
“Vừa nãy ngã có đau không? Có đau không?” Dư Thâm Lam đỡ Khương Hoan Du, cúi xuống kiểm tra cơ thể cô, lo lắng hỏi.
Khương Hoan Du đẩy cậu ra, không vui nói: “Yên tâm đi, em vẫn còn rất tốt.”
“Là anh không đúng, đừng tức giận mà.”
“Em nào dám giận anh chứ.
Có người nào đó giận em cả một ngày cơ mà, còn hờn dỗi bảo em đi xem mắt nữa.”
“Vậy em về muộn như vậy, là đi xem mắt sao?”
Khương Hoan Du tức giận trừng mắt với Dư Thâm Lam: “Anh còn hỏi em có đi xem mắt hay không sao?! Anh không tin tưởng em như vậy sao!”
Dư Thâm Lam vốn đã khó chịu cả một ngày muốn trở về tính sổ với Khương Hoan Du lại nhịn không được mà cười lớn lên, tâm trạng buồn phiền cả hôm nay cũng lập tức biến mất không còn chút dấu vết.
Cậu ôm Khương Hoan Du, dỗ dành: “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi mà, làm sao anh có thể không tin em được chứ.”
“Lần sau anh thử nói như vậy một lần nữa xem.”
“Không dám, không dám.
Không phải em muốn đi tắm sao, mau đi tắm đi, tắm xong rồi anh đấm bóp cho em, coi như là đền tội với em.”
Nhìn Dư Thâm Lam đang lấy lòng mình, Khương Hoan Du cũng không muốn so đo với cậu.
Cô lấy quần áo vừa mới ném vào người cậu trên tay cậu, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Khương Hoan Du bật máy sưởi và bình nước nóng lên, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Vừa mới cởi quần áo ra, trên người không có mảnh vải nào che thân thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Khương Hoan Du lại bị giật mình, nhanh chóng cầm quần áo lên che lại cơ thể mình.
Dư Thâm Lam bước vào, lập tức đóng cửa lại.
Cậu đến gần Khương