Editor: YuuSáng sớm hôm sau.
Thẩm Ngọc Lâm đã dậy từ rất sớm để đi leo núi cùng với mấy người lớn tuổi trong khu nên cũng không quan tâm tới việc nấu bữa sáng.
Khương Tất Đạt sau khi thức dậy cũng tự mình ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, ăn xong liền tới chơi cờ cùng với mọi người trong công viện nhỏ gần đó, hoàn toàn quên mất còn có ba người đang gào khóc đòi ăn ở nhà.
Tối qua cũng đã muộn, Khương Hoan Du, Khương Việt và Dư Thâm Lam đều ở lại đây.
Khương Hoan Du ngủ ở trong phòng mình, còn Khương Việt và Dư Thâm Lam ngủ cùng nhau.
Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Khương Hoan Du đã quen dậy sớm, cũng đã quen với việc buổi sáng phải ăn sáng.
Tới lúc tỉnh dậy, bụng cô cũng đã bắt đầu kêu lên.
Cô rời giường đi tìm Thẩm Ngọc Lâm, gọi “mẹ” một lúc lâu nhưng không thấy có tiếng trả lời.
Khương Việt từ trong phòng mình bước ra, xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ, nói với Khương Hoan Du: “Chị, đừng gọi mẹ nữa, mẹ đi leo núi rồi, bữa trưa chắc cũng không trở về đâu.”
“Ba đâu?”
“Ba tự ra ngoài tìm cái gì đó ăn, bây giờ cũng không biết đi đâu rồi.”
Quả nhiên là ba mẹ bọn họ mà…
Khương Hoan Du thật sự rất đói, cô sai Khương Việt đi nấu ăn: “Em mau đi nấu cái gì đi, chị gái em sắp đói đến chết rồi.”
Khương Việt nhớ tới bộ dạng hung hăng đánh mình của Khương Hoan Du tối qua, hiện tại cảm thấy rất đau đầu.
Cậu ta vô cùng cảm động sau đó cự tuyệt nói: “Không, em không muốn.”
Khương Việt bước vào trong phòng mình, Khương Hoan Du rất muốn cầm dép mình lên ném về phía cậu ta.
Chỉ là sáng sớm bụng cô đã bắt đầu kêu lên, cô đói đến mức không còn sức để mắng Khương Việt nữa, bắt đầu suy nghĩ.
Không phải mình cũng có thể nấu ăn sao? Tuy Khương Hoan Du cô không biết làm gì, nhưng nấu mì với chiên trứng gà thì vẫn có thể.
Khương Hoan Du đi dép lại, sau đó đi vào trong bếp, lấy ba quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu bữa sáng.
“Khương Việt, gọi Dư Thâm Lam dậy, một lát nữa ra đây ăn sáng.”
Khương Hoan Du hét vọng vào trong phòng Khương Việt, Khương Việt trả lời một tiếng, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.
Khương Hoan Du chiên ba quả trứng gà, nước trên bếp cũng bắt đầu sôi.
Cô tìm mì ở tủ bên dưới, sau đó đem một ít rau cải đi rửa.
Lửa bật quá lớn, một vài giọt nước nóng bắn vào mu bàn tay Khương Hoan Du, cô đau đến nỗi rụt tay lại, rồi nhanh chóng dội nước lạnh vào.
Nhưng tác dụng của nước lạnh không quá lớn, Khương Hoan Du cảm thấy mu bàn tay vừa đau lại vừa xót, cô tắt bếp đi, đi tới phòng tắm tìm kem đánh răng.
Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, Khương Hoan Du đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Dư Thâm Lam đang ở đó rửa mặt.
Cậu quay đầu, tóc ở trên trán còn ướt đẫm, dường như là mới ngủ dậy nên ánh mắt nhìn cô có vẻ hơi yếu ớt.
Khương Hoan Du không biết Dư Thâm Lam đã rời giường, cũng không biết cậu đang rửa mặt.
Cô dừng lại một chút rồi giải thích với cậu: “Tôi… Tới lấy kem đánh răng.”
Dư Thâm Lam duỗi tay cầm tuýp kem đánh răng trên bệ tủ đưa cho Khương Hoan Du, hỏi cô: “Cần kem đánh răng để làm gì?”
“Không có gì, chỉ là vừa mới bị bỏng thôi.”
Khương Hoan Du nói, chịu đựng cái tay đau vặn nắp kem đánh răng ra.
Không nghĩ tới lại không cẩn thận làm cả tuýp kem đánh răng lẫn nắp đều rơi xuống mặt đất, để lại một vệt dài dưới bồn rửa mặt.
Lúc cô do dự định nhặt nó lên, Dư Thâm Lam đột nhiên tới gần cô.
“Để em giúp chị.”
Dư Thâm Lam lấy kem đánh răng trong tay Khương Hoan Du ra, kéo bàn tay bị bỏng của cô tới, thật cẩn thận bôi một lớp kem đánh răng lên vết đỏ trên tay.
Mu bàn tay vốn đang bị nóng rát, nháy mắt được kem đánh răng mát lạnh bao phủ, dường như cũng bao phủ lấy trái tim cô vậy.
“Em với Khương Việt có thể ra ngoài ăn, chị bị bỏng thì không cần nấu bữa sáng đâu.” Dư Thâm Lam nói, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa đều kem đánh răng.
Khương Hoan Du cúi đầu nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu, nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng nấu xong rồi, cậu rửa mặt xong thì ra ăn đi.”
“Vâng.”
Dư Thâm Lam mỉm cười với Khương Hoan Du, cậu buông tay Khương Hoan Du ra, xoay người ngồi xổm xuống nhặt lại nắp kem đánh răng ở dưới bồn rửa.
Khương Hoan Du hơi sững sờ, cái cách cậu mỉm cười, thật dịu dàng ấm áp, thật là đẹp mắt.
Lúc này Khương Việt cũng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy bọn họ đều ở trong nhà tắm, liền đi tới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Không có gì, chị không cẩn thận nên bị bỏng, tới đây để tìm kem đánh răng thôi.”
Khương Hoan Du hoàn hồn, nói xong liền quay trở về phòng bếp tiếp tục nấu mì.
Khương Việt nghe Khương Hoan Du bị bỏng, vội vàng đi theo sau nói: “Chị, chị bị bỏng có nặng không, bỏng thế nào để em nhìn xem nào…”
Dư Thâm Lam nhặt nắp kem đánh răng xong thì đứng lên, đặt tuýp kem đánh răng trở lại vị trí cũ, khẽ nhắm mặt lại.
Thật ra, cậu khá buồn ngủ, cả người không có chút năng lượng nào.
Tối qua uống nhiều rượu như vậy, lại còn thức muộn nữa.
Nếu không phải vì Khương Hoan Du nấu bữa sáng, chắc cậu cũng sẽ không dậy.
Mì của Khương Hoan Du đã được nấu chín, trên đó có một ít rau xanh đơn giản cùng với một quả trứng chiên.
Dư Thâm Lam và Khương Việt ngồi ở trên bàn ăn.
Khương Hoan Dư mang đĩa mì của Dư Thâm Lam tới đưa cho cậu.
Khương Việt nhìn cậu, rồi lại nhìn trứng chiên trong đĩa mình, vô tình nói: “Mày xem chị tao đối xử với mày thật tốt, vẫn còn nhớ rõ mày thích ăn trứng chín hẳn.”
Dư Thâm Lam cầm đũa lên, nói với Khương Hoan Du: “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn, vừa đúng lúc thôi, vừa vặn cái trứng chiên thứ nhất bị chiên lâu quá.” Khương Hoan Du chột dạ nói, sau đó ngồi xuống ăn mì.
Khương Việt cắn một miếng trứng chiên trong đĩa, vừa ăn vừa nói: “Chị, sao chị chỉ biết nấu mì thôi vậy, cũng chỉ là mì suông được nấu với nước…Về sau không phải chị sẽ để anh rể em ăn ba bữa như thế này chứ, anh ấy cũng thật đáng thương…”
“Ý kiến như vậy thì em đừng ăn nữa, đã ăn ké còn nói nhiều như vậy?”
“Em đây vì muốn tốt cho chị thôi, nghiêm túc lắm mới khuyên nhủ chị.
Chị nói xem có người nào nguyện ý mỗi ngày đều ăn cái này chứ, đến một miếng thịt cũng không có.”
“Khương Việt, em còn nói thêm câu nữa, chị sẽ đem đĩa của em đổ đi đó.”
Khương Hoan Du dùng ánh mắt uy hiếp Khương Việt.
Khương Việt nuốt nước bọt, có hơi sợ hãi.
Nghĩ tới cũng phải cho mình một điểm lùi, cậu ta quay sang hỏi Dư Thâm Lam bên cạnh: “Tiểu Lam Lam, mày nói xem, nếu sau này vợ mày ngày nào cũng cho mày ăn như thế này, mày có thể chịu đựng được không?”
Dư Thâm Lam nãy giờ không nói gì ngẩng đầu lên, trả lời: “Được, tao thích ăn mì.”
Đôi mắt của Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đột nhiên chạm vào nhau,