"Thư Ý sao tay em lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Đứng trước cửa căn nhà hai tầng thuộc phía tây thành phố An Nam, Hà Đông Quân nắm lấy tay bạn gái chuẩn bị bước vào nhà thì phát hiện lòng bàn tay Trần Thư Ý đổ đầy mồ hôi, anh lo lắng sức khỏe cô không tốt liền lên tiếng hỏi.
Trần Thư Ý cúi đầu nhìn bàn chân mập mạp của mình, có chút tự ti về bản thân mấp máy môi nói:
"Đông Quân nhỡ bố mẹ anh không thích em thì sao?"
Hà Đông Quân bật cười: "Em đang lo lắng chuyện này hả?"
Nói xong anh ngừng lại đôi chút, kéo tay cô đưa lên môi hôn, dịu dàng xoa dịu lo âu trong lòng cô.
"Đừng lo người anh thích bố mẹ anh nhất định sẽ không phản đối, hơn nữa em hiền lành, ngoan ngoãn thế này cơ mà.
"
Lời động viên của Hà Đông Quân thực sự có tác dụng rất lớn, làm Trần Thư Ý phần nào giảm bớt căng thẳng trong lòng, hít sâu một hơi tự cổ vũ bản thân dũng cảm tiến về phía trước.
Chẳng phải cô luôn mong được về chung một mái nhà với người đàn ông tựa như ánh mặt trời này sao? Đến gặp mặt bố mẹ anh thôi cô còn không có dũng khí, thì sau này biết đối mặt thế nào với những lời dị nghị xung quanh?
Trần Thư Ý và Hà Đông Quân quen biết nhau khi còn là du học sinh ở nước ngoài, cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại vì ngoại hình mũm mĩm của mình mà không dám tiến tới, cho đến khi nhận được lời tỏ tình từ nơi anh cô mới biết hóa ra trên đời này còn có rất nhiều người xem trọng vẻ đẹp nội tâm hơn là hình thức bên ngoài.
Khi còn ở nước ngoài cả hai người đã bàn bạc với nhau cùng phát triển sự nghiệp trên chính quê hương mình.
Về nước được một thời gian, Hà Đông Quân và Trần Thư Ý đều đã có cho mình một công việc ổn định, liền nghĩ tới chuyện kết hôn.
Hà Đông Quân chọn ngày cuối tuần đưa Trần Thư Ý về nhà ra mắt bố mẹ.
Cánh cửa mở ra, gương mặt Hà Đông Quân ngập tràn hạnh phúc cất tiếng gọi:
"Con đưa con dâu mẹ về rồi này.
"
Từ trong bếp người phụ nữ khoảng tầm trên năm mươi tuổi đi ra, khi thấy người phụ nữ bên cạnh con trai mình ánh mắt bà ta tỏa ra tia không mấy hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mỉm cười trước lời chào hỏi của Trần Thư Ý.
"Con chào bác gái.
"
Bà Tuyết Mai đưa mắt nhìn con trai khẽ nói: "Hai đứa lại ghế ngồi đi, mẹ nấu thêm canh nữa là xong rồi.
"
"Bác để cháu làm.
" Trần Thư Ý không muốn lần đầu ra mắt đã để lại ấn tượng xấu, tiến lên muốn vào bếp chuẩn bị cơm nước nhưng vừa mở miệng đã bị bà Tuyết Mai ngăn lại:
"Bác làm tí thì xong, cháu ngồi chơi đi.
"
Trần Thư Ý quay sang nhìn bạn trai thấy anh lắc đầu liền nghe theo:
"Bác vất vả rồi.
"
Chờ bà Tuyết Mai đi khuất, Hà Đông Quân kéo tay Trần Thư Ý đi đến bàn uống nước ngồi xuống nhỏ giọng nói: "Mẹ anh dễ tính lắm em đừng bận tâm.
"
Tư thế ngồi của Trần Thư Ý có phần khép nép, nghe bạn trai nói cô chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt bâng quơ nhìn quanh căn nhà gọn gàng, sạch sẽ một vòng cuối cùng dừng lại ở bức ảnh gia đình treo đối diện nơi cô ngồi.
Trong ảnh Hà Đông Quân mặc chiếc áo cử nhân cười rạng rỡ đứng cạnh bố mẹ Hà, người con trai này dường như từ khi sinh ra tới giờ vẫn luôn tỏa sáng như vậy, nếu không phải bọn cô đã quen nhau được ba năm, sợ rằng cô vẫn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy mọi thứ đều tan biến hai người giống như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể đứng chung một chỗ.
Trong lúc Trần Thư Ý đang chìm vào suy tư, Nguyễn Tuyết Mai không biết từ bao giờ đã xong việc bước tới, ánh mắt dò xét lần nữa đặt trên người cô.
"Nhà Thư Ý cũng ở thành phố An Nam hả?"
Trần Thư Ý tự nhiên bị hỏi tới có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng đáp: "Dạ không nhà cháu ở xã Từ Vụ huyện Châu An.
"
Nguyễn Tuyết Mai nghe được từ xã Từ Vụ sắc mặt lập tức trùng xuống, bà ta có người nhà sinh sống ở đó mấy năm trước từng đến thăm một lần, biết được địa phương ấy chẳng có nhà nào khá giả cả.
Trong bụng thầm nghĩ nhà đã nghèo còn bày đặt cho con đi du học, không khéo lại nợ nần ngập đầu lừa gạt con trai bà ta để đào mỏ.
Bà ta cứ tưởng rằng Trần Thư Ý đã không được vẻ bề ngoài rồi ít ra còn có gia cảnh kéo lại, đằng này cái gì cũng không xứng với con trai mình, hôn sự này chấp nhận thế nào đây?
Từ lúc đó trở đi Nguyễn Tuyết Mai không còn cố gắng diễn vai bà mẹ thân thiện nữa, gương mặt nặng nề khó coi, thậm chí khinh bỉ Trần Thư Ý ra mặt.
Trần Thư Ý vừa bước ra khỏi cửa, bà ta liền không nhịn được chất vấn con trai: "Đông Quân mẹ không hiểu nổi con nhìn trúng cô gái đó ở điểm gì? Gen di truyền nhà ta