Trần Thư Ý đứng bên ô cửa sổ, đôi mắt mông lung ngước lên nhìn lên bầu trời cao, bỗng từ phía sau xuất hiện đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hơi thở nóng ẩm của Hà Đông Quân sượt qua gò má Thư Ý, quan tâm hỏi han: "Em và mẹ lại có chuyện gì à?"
"Em! " Trần Thư Ý hơi nghiêng đầu dựa vào Hà Đông Quân, định kể lại cuộc cãi vã giữa mình và mẹ chồng cho anh nghe, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng chợt ngừng lại, những việc xảy ra thời gian vừa qua khiến cô không còn có thể vô tư tâm sự cùng anh nữa, nghĩ rằng anh chẳng những không hiểu cho cô ngược lại còn hiểu lầm cô nói xấu mẹ anh nên thôi.
"Không có gì đâu anh.
"
Hà Đông Quân nghe vậy thì rất vui vẻ, xoay người Trần Thư Ý đối diện với mình, cánh tay nâng lên vuốt tóc cô: "Vậy thì tốt, anh luôn mong gia đình mình hòa thuận.
"
Trần Thư Ý nhìn Hà Đông Quân bằng ánh mắt của kẻ si tình, tình yêu dành cho anh cùng những tự ti về mặt ngoại hình khiến cô bị cuốn vào hố sâu không đáy, chỉ một chút dịu dàng thôi cũng đã cảm thấy thỏa nguyện rồi.
"Em ở đây chờ anh nhé.
" Hà Đông Quân tỏ ra thần bí dặn dò Trần Thư Ý sau đó đi ra khỏi phòng, một lúc sau anh quay lại trên tay cầm theo chiếc bánh ga tô.
"Em còn nhớ không? Ngày này năm trước chúng ta nên duyên vợ chồng.
"
Trần Thư Ý gật đầu, đương nhiên là cô nhớ rồi, ngày cùng anh tiến vào lễ đường cô đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, mơ mộng về một tương lai tươi sáng có thêm người cha người mẹ yêu thương mình, đâu ngờ về ở cùng mới biết mọi chuyện chỉ do cô viễn vọng.
Cô cứ tưởng rằng anh đã quên rồi, quên mất ngày trọng đại của hai người.
Trần Thư Ý gạt qua những chuyện không vui vẻ thời gian vừa qua, gương mặt cảm động đi lại bên Hà Đông Quân.
Hà Đông Quân đốt cháy ngọn nến, bảo vợ cùng nhắm mắt lại cầu nguyện:
"Chúc cho vợ chồng mình có thêm rất nhiều cái một năm ở bên nhau.
"
Trần Thư Ý học theo chồng âm thầm nói ra nguyện vọng của bản thân, sau đó cả hai cùng nhau thổi nến trong không khí ngọt ngào.
"Anh biết giờ vợ chồng mình đang rất khó khăn, nhưng anh tin chỉ cần cố gắng và chăm chỉ nhất định tương lai sẽ tốt cả thôi.
" Hà Đông Quân một tay đỡ chiếc bánh, một tay ôm vợ vào lòng hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.
"Vâng cả hai chúng ta cùng cố gắng nhé!" Ở trong vòng tay Hà Đông Quân, Trần Thư Ý khẽ gật đầu đồng ý.
"Chúng ta cùng nhau cắt bánh thôi, anh phải đặt trước mấy hôm mới mua được bánh ở tiệm này đấy.
" Hà Đông Quân buông Trần Thư Ý ra, nắm tay cô đi tới bên giường ngồi xuống, cánh môi vểnh lên như một giống như đứa trẻ khoe chuyện chờ được khen ngợi.
"Mẹ mà biết anh tiêu tiền hoang phí lại mắng đấy.
" Trần Thư Ý nhìn chiếc bánh nhỏ xíu mà giá thành tận sáu trăm nghìn, nhớ đến dáng vẻ không lý lẽ của mẹ chồng khẽ nói.
Hà Đông Quân dùng thìa lấy một miếng bánh kem đưa lên miệng vợ: "Không để mẹ biết là được mà, em thích ăn bánh kem của tiệm này nhất, em ăn đi không cần mang cho mẹ đâu.
"
Trần Thư Ý cười híp mắt cảm nhận hương vị