Thư Ý ở công ty làm việc đến gần giờ cơm trưa thì dừng tay, cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho mẹ chồng xác nhận xem bà đã về nhà an toàn hay chưa?
Nhưng qua mấy hồi chuông vẫn không thấy đầu dây bên kia bắt máy, cô có chút sốt ruột gọi thêm vài lần nữa, phải qua ba lần nhấn số, giọng bà Tuyết Mai mới bực dọc truyền tới.
"Gọi cái gì mà lắm thế?"
Cùng với giọng nói của Bà Tuyết Mai là những âm thanh ồn ào khác, Thư Ý đoán chừng mẹ chồng vẫn còn ở siêu thị, nhẹ nhàng nói: "Con gọi hỏi xem mẹ đã về nhà chưa? Nếu mẹ vẫn đang ở siêu thị thì con gọi lại sau ạ.
"
"Không phải gọi, tôi có phải là trẻ con đâu mà không biết đường về.
" Nói dứt câu bà ta liền cứ thế nhấn nút tắt máy, coi những lời quan tâm của Thư Ý thành phiền phức, dư thừa.
Thư Ý từ từ hạ di động bên tai xuống bàn, buồn phiền thở hắt một hơi dài, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, mà không biết rằng người mẹ chồng khiến cô lo lắng đang dành cho tình địch của mình những cử chỉ thân thiết, dịu dàng.
Bà Tuyết Mai được Lã Tuệ An đưa đi ăn ngon, mua cho những bộ quần áo đắt tiền, lúc này đâu trong mắt làm gì còn có ai khác ngoài cô ta? Đối với người con dâu không hiểu lòng mẹ chồng như Thư Ý đương nhiên sẽ không được coi trọng.
Sau bữa trưa, Lã Tuệ An lái xe đưa bà Tuyết Mai về nhà, trước khi xuống xe bà ta tỏ vẻ vô cùng áy náy nói:
"Hôm nay chiếm nhiều thời gian của cháu quá, đã thế còn phải đưa bác về nhà.
"
Lã Tuệ An mỉm cười hòa nhã: "Có nhân viên làm hết mà bác, cháu chỉ lâu lâu ra xem bọn họ làm việc thế nào thôi.
"
"Vào nhà ngồi uống nước đã.
" Bà Tuyết Mai nghe cô ta khéo léo trả lời, nói thêm.
Lã Tuệ An nhìn nhìn vào trong nhà rồi lên tiếng từ chối: "Để khi khác bác ạ.
"
Bà Tuyết Mai như đã hiểu vấn đề của Lã Tuệ An, cũng không cố mời mọc nữa, tháo dây an toàn mở cửa xuống xe.
Sau khi Lã Tuệ An giúp bà ta xách đồ đến cửa liền lái xe rời đi, bà Tuyết Mai không lập tức vào nhà ngay mà đứng đó nhìn theo chiếc xe cô ta lái một cách lưu luyến.
Trong lòng không ngừng so sánh, ước ao giá mà người con dâu hiện tại được như Lã Tuệ An thì tốt biết mấy, bà ta cũng không phải bực tức mỗi ngày.
Buổi chiều Thư Ý tan làm trở về, vừa bước vào cửa đã thấy bà Tuyết Mai đang nhàn nhãn uống trà ở phòng khách, cô quy củ cất lời hỏi han bà ta một câu: "Mẹ về lâu chưa ạ?"
Bà Tuyết Mai lúc đầu không có ý định trả lời câu hỏi của con dâu, miệng không rời khỏi cốc trà, nhưng sau không rõ vì lý do gì lại thay đổi quyết định? Bà ta đặt cốc trà xuống bàn, ngữ điệu bình bình nói:
"Mẹ về từ trưa rồi, Thư Ý con lại đây một lát.
"
Ánh mắt Thư Ý hiện lên tia ngờ vực, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lại chỗ mẹ chồng ngồi xuống.
Bà Tuyết Mai quay sang nhìn con dâu bằng một sắc thái dịu dàng hiếm hoi: "Cũng lâu rồi con chưa về nhà thăm ông bà thông gia phải không? Nhân tiện mai là cuối tuần mà nhà mình cũng không có việc gì quan trọng cả, con muốn thì cứ về.
"
Thư Ý về nhà họ Hà làm dâu tính đến nay đã được hai năm tròn, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện về nhà mẹ đẻ chơi mẹ chồng không xỉa xói, cũng lấy lý do nhà nhiều việc để cấm cản, nay tự nhiên lại chủ động cho phép, khiến Thư Ý không biết phải biểu cảm thế nào cho đúng?
Cô đơ người ra một lúc, rồi vội vàng nói cảm ơn mẹ chồng.
"Hay mẹ về chơi cùng chúng con.
"
Bà Tuyết Mai khẽ vỗ đùi Thư Ý: "Con về một mình thôi, Đông Quân làm việc cả tuần mệt nhọc rồi, để chồng con ở nhà nghỉ ngơi.
"
Thư Ý cảm thấy mẹ chồng nói rất có lý, cũng không suy nghĩ gì nhiều chấp nhận về nhà mà không có Hà Đông