Ở bên ngoài, bà Tuyết Mai thấy chỉ còn mình và con trai, liền dùng giọng điệu không hài lòng nói:
"Con đã hứa với mẹ không gặp con bé đó rồi mà."
Hà Đông Quân đâu ngờ đi một đoạn đường xa như vậy còn bị mẹ bắt gặp, anh ta cúi đầu nhìn cốc cà phê đen tuyền trước mặt mấp máy môi đáp lại.
"Hiện tại Thư Ý vẫn là vợ con, chứ đâu phải người dưng hả mẹ?"
Lời Hà Đông Quân nói ra tức khắc làm gương mặt bà Tuyết Mai trở lên lạnh lẽo, đồng thời câu nói này của anh ta cũng nhắc nhở bà ta nhớ tới một chuyện quan trọng.
Bà Tuyết Mai mưu mô ngồi xuống chiếc ghế Thư Ý vừa rời đi không lâu, dùng lời nói nhẹ nhàng để dỗ ngọt con trai:
"Ly hôn đi, mẹ không cần đứa con dâu láo toét như nó, con xứng đáng có được người vợ tốt hơn."
Nói xong bà ta nhìn về phía Hà Đông Quân, xem biểu hiện anh ta thế nào? Thấy anh ta có vẻ do dự, bà ta chuyển sang dùng thứ anh ta đang rất cần để mê hoặc:
"Mẹ nói con nghe, Tuệ An đang có một khoản tiền lớn trong tay nhưng chưa biết đầu tư vào mảng nào hợp lý, con mà lấy được lòng con bé không phải rất tốt sao?"
Hà Đông Quân mang theo suy tư ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại có phần tránh né không dám nhìn thẳng vào bà Tuyết Mai, đem tâm điểm đặt ra ngoài đường.
Dòng xe cộ qua lại tấp nập, mơ hồ khơi dậy phần ký ức cố gắng chôn vùi của anh ta.
Từ cái đêm xảy ra vụ việc kia, Hà Đông Quân luôn tự viễn hoặc rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, do chút hơi men cùng cảm giác cô đơn điều khiển cơ thể mà thôi.
Chứ thực chất anh ta là người đàn ông tốt, một lòng chung thủy với người vợ kết tóc.
Hà Đông Quân tỏ vẻ kiên định lên tiếng:
"Con và Tuệ An đã là quá khứ rồi, mẹ đừng cố gán ghép con với cô ấy, hơn nữa con đâu phải loại đàn ông sống dựa vào phụ nữ, chỉ cần Thư Ý nhận lỗi với mẹ con sẽ cho cô ấy cơ hội."
Bà Tuyết Mai nghiêng người ra phía trước, đưa tay nắm chặt bàn tay Hà Đông Quân buồn phiền nói:
"Con sao lại ngốc như thế? Gia đình con hỗn xược kia giàu thì giàu đấy, nhưng con xem bọn họ keo kiệt như vậy chúng ta được cái gì đâu? Hơn nữa An Nam và Châu An cách nhau rất xa, mối quan hệ của nhà họ Trần kia không vươn được tới đây đâu."
Bà ta cho rằng nhà mẹ đẻ Thư Ý cách thành phố bọn họ sống rất xa, tiền bạc đã không bòn rút được gì rồi, đến quan hệ cũng không nhờ vả được thì cần đến người con dâu như Thư Ý làm gì nữa? Ngay từ đầu mục đích để cô bước chân vào cửa chỉ có vậy thôi, giá trị lợi dụng không còn há phải giữ lại?
Lã Tuệ An bây giờ đã khác xưa, qua nói chuyện cùng thăm dò, bà ta biết được cô làm ăn rất tốt, cũng quen rất nhiều phu nhân giàu có, được cô ta hỗ trợ sự nghiệp con trai bà ta khác nào hổ mọc thêm cánh.
Người ta thường nói tài giỏi lắm người dòm ngó, cho nên bà ta bất chấp đạo lý ở đời đổi cũ lấy mới, muốn nhanh chóng có được người con dâu này.
Hà Đông Quân thở dài, đưa bàn tay khác đặt lên tay bà Tuyết Mai: "Mẹ phải tin ở con, con trai mẹ nhất định sẽ tự lực bước đến thành công."
Bà Tuyết Mai không phải không tin con trai, trong lòng bà ta Hà Đông Quân rất tài giỏi, nhưng bà ta hiểu cuộc đời này đã không có tiền còn thiếu chỗ dựa chật vật biết bao nhiêu.
Bà ta không cho rằng bản thân không làm gì sai trái cả, mọi chuyện đi đến bước này đều do Thư Ý mà ra, cái gì là luật nhân quả báo ứng không bao giờ tìm đến bà ta.
Trong nhà vệ sinh, Thư Ý sau khi dùng nước lạnh rửa trôi đi những ưu thương trên gương mặt, điều chỉnh lại trạng thái ban đầu, tự cổ vũ bản thân dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải thật mạnh mẽ.
Lúc cô đi ra ngoài, vừa hay bắt gặp cảnh mẹ con Hà Đông Quân đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Bước chân cô dần chậm đi, khóe miệng hơi cong lên nụ cười tự giễu, không cần nghe cũng biết bản thân đang đảm nhận vai nữ chính trong cuộc trò chuyện của mẹ con bọn họ.
"Tuệ An đâu? Cô đã làm gì?"
Nghe tiếng bước chân tới gần,