Đêm giao thừa pháo hoa nổ rộp vang trời, không khí rộn ràng lan tràn khắp nơi.
Thư Ý đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vẻ đẹp của đất trời trong giây phút giao hòa.
Khu chung cư mùa tết cực kỳ vắng vẻ, chẳng còn mấy người ở lại nơi đây, người ngược người xuôi hối hả về quê từ sớm.
Đáng lẽ ra giờ này Thư Ý cũng có một cái tết trọn vẹn quây quần bên gia đình mới đúng, nhưng cô lại không có mệnh tốt phải chịu cảnh lẻ loi cô đơn một mình.
Vẫn như mọi năm, qua mười hai giờ Thư Ý sẽ gọi điện về nhà chúc tết bố mẹ.
Cô thu hồi cảm xúc buồn bã trên gương mặt, quay vào phòng cầm lấy di động.
"Con chúc bố mẹ năm mới mạnh khỏe, mọi điều như ý."
Thư Ý vừa nói dứt câu, đầu dây bên kia mẹ Trần lập tức chúc tết lại, sau đó hai mẹ con bên trò chuyện hỏi thăm nhau.
Vốn dĩ Thư Ý cho rằng khi mẹ hỏi tới gia đình nhà chồng cô cứ trả lời qua loa là được, cho tới lúc nghe được mẹ nói:
"Con rể đâu bố mẹ muốn nói chuyện với nó một chút."
Bàn tay Thư Ý bấu chặt gấu áo, đôi mắt thoáng vẻ luống cuống đáp:
"Dạ anh ấy đang dưới nhà phụ mẹ chồng con làm lễ gia tiên."
Sau câu nói đó của Thư Ý, phía bên kia chợt im lặng, mãi một lúc lâu cô mới nghe được lại giọng nói của mẹ.
"Thư Ý con còn định giấu bố mẹ đến bao giờ? Bố mẹ biết cả rồi, cái con bé ngốc này." Mẹ Trần đôi mắt đỏ hoe, vừa giận vừa thương con nói.
Thư Ý lặng đi.
Cô không ngờ bố mẹ lại biết chuyện nhanh như vậy, vào cái đêm của một năm mới lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, đằng này lại vì việc của cô mà đau lòng.
Thư Ý cắn môi kìm nén tiếng khóc nấc nghẹn ngào, qua vài lần điều chỉnh tâm trạng mới mở miệng:
"Con xin lỗi, là con bất hiếu khiến bố mẹ không an tâm."
Cô nói xong, phía bên kia chợt vang lên thanh sắc trầm ấm:
"Thư Ý về nhà đi con, chúng ta là gia đình của con mà."
Thư Ý không ngờ tới người đang giữ máy lại là bố, người cha thường ngày luôn nghiêm khắc cũng có lúc lại ấm áp đến vậy.
Cảm xúc mà cô cố gắng che đậy cứ thế vỡ òa, khóc nức nở trước bố mẹ.
Có những lời của bố, cùng nỗi nhớ nhà, Thư Ý không còn băn khoăn điều gì nữa cả, lập tức thu dọn hành lý trở về nhà ngay trong đêm.
Khoảng nửa tiếng sau cô kéo chiếc vali màu xanh than ra cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Trịnh Nam Thành bỗng từ đâu xuất hiện trước mắt Thư Ý.
Cánh tay anh ta đặt trong không trung, có lẽ đang định làm động tác gõ cửa, dường như hành động mở cửa đột ngột này của cô khiết anh ta có chút giật mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới nhớ ra ngượng ngùng nói.
"Anh vừa đi chúc tết đối tác về, nhìn thấy đèn nhà em sáng nên qua xem sao, không ngờ em vẫn ở đây thật."
Trịnh Nam Thành nói đoạn: "Sao giờ này em còn ở đây?"
"Em có chút việc cần giải quyết." Thư Ý không muốn nói rõ chuyện của mình với Trịnh Nam Thành, tìm đại một lý do nào đó trả lời.
Trịnh Nam Thành biết cô đang nói dối mình, nhưng cũng không có ý định truy hỏi đến cùng.
Anh hơi đưa mắt nhìn vào trong nhà, sau cùng dừng ở chiếc vali bên cạnh cô.
"Em chuẩn bị đi đâu à? Đêm muộn rồi phụ nữ một mình đi ra ngoài đường nguy hiểm lắm, nếu không phải việc gấp gáp gì để tới khi trời sáng hẳn đi."
"Em về quê." Thư Ý nhỏ giọng nói.
Nghe những lời Trịnh Nam Thành nói thì quả thật quyết định về nhà này của cô có hơi gấp gáp, nhưng cô không muốn thay đổi, không muốn phải ở trong không gian vắng vẻ này chờ đợi mấy tiếng đồng hồ.
Trịnh Nam Thành lập tức nói: "Để anh đưa em đi, sáng mai anh cũng có kế hoạch đi thăm cậu mợ ở Giang Hải, về sớm một chút cũng không sao, hai huyện cách nhau không xa, em không phải ngại."
Trong lúc Thư Ý đang đắn đo không biết nên đồng ý hay từ chối, Trịnh Nam Thành đã nhanh nhẹn cầm lấy chiếc vali của cô.
"Đi