Mấy ngày sau, vào một ngày chủ nhật đẹp trời Thư Ý đang phơi quần áo thì nhận được cuộc gọi của bố Trần.
Nghe ông bảo còn vài phút nữa sẽ tới chỗ cô ở, liền nhanh chóng ngừng lại công việc trên tay, xuống dưới sân đón.
Chân Thư Ý vừa chạm sảnh tầng một thì cũng là lúc xe bố Trần tới nơi, có lẽ cuộc nói chuyện đêm ba mươi tết đã kéo hai bố con cô tới gần nhau hơn, cô không còn kiêng dè trước ông nữa mà giống như đứa trẻ reo mừng chạy lại gần ôm cánh tay bố: "Bố lên đây vì chuyện công ty hay việc khác ạ."
Bố Trần cười hiền từ: "Bố lên đây tham dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của một người bạn, tiện ghé qua thăm con."
Thư Ý đưa bố Trần vào thang máy, sau khi nhấn số tầng cô nói:
"Vậy trưa bố ở đây ăn cơm với con nhé!"
Trần Quân Khải gật đầu đồng ý, rồi nhớ đến người nào đó vỗ nhẹ tay con gái dặn dò: "Nam Thành cũng ở chỗ này phải không? Con gọi nó xuống uống rượu cùng bố."
"Dạ." Bố Trần đã nói vậy rồi Thư Ý không thể không nghe theo, ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại thầm cầu cho Trịnh Nam Thành có việc bận.
Nhưng ông trời đâu muốn cô được như ý, vừa gọi điện cho Trịnh Nam Thành mời cơm, anh ta không chậm trễ nhận lời, chưa đầy hai phút sau đã cùng bố Trần ở phòng khách nhà cô nói chuyện rôm rả.
Thư Ý bưng đĩa hoa quả đặt xuống trước mặt hai người:
"Bố cùng anh Nam Thành trò chuyện nhé, con ra siêu thị mua chút đồ."
"Để anh đưa em đi." Trịnh Nam Thành lập tức đứng dậy cất lời.
Thư Ý xua tay từ chối: "Anh ngồi chơi với bố em, siêu thị cũng gần em đi một lát rồi về."
"Để Nam Thành đưa con đi, bố đi đường xa có chút đau lưng muốn nằm nghỉ một lát." Bố Trần đưa mắt nhìn con gái rồi lại quay sang nhìn Trịnh Nam Thành, hai người kẻ kiên quyết muốn đi cùng kẻ từ chối khiến ông không kìm được lên tiếng.
Bố Trần nói xong liền cứ như vậy đi vào phòng nghỉ ngơi, Thư Ý không còn cách nào khác đành nhận lời:
"Vậy làm phiền anh rồi."
"Không phiền giúp được em việc gì đó, lần khác ăn chực mới không ngại." Trịnh Nam Thành cười gian, mỗi câu mỗi từ phát ra đều mang tầng ý nghĩa sâu xa.
Thư Ý đưa mắt nhìn gương mặt rạng ngời của Trịnh Nam Thành, dẩu môi.
Anh ta cứ cách vài hôm lại mặt dày xuống nhà cô ăn nhờ, lần nào cũng mang theo một lý do hết sức chính đáng, cô tự hỏi ngày cô chưa chuyển đến đây anh ta ăn uống thế nào? Đồ ăn nhanh qua bữa sao?
Trong siêu thị, Thư Ý đi phía trước chọn đồ còn Trịnh Nam Thành đẩy xe phía sau, ánh mắt dịu dàng bao trọn cô.
Lúc tính tiền Trịnh Nam Thành đứng ở một đầu di chuyển thực phẩm từ xe lên lệ thanh toán, Thư Ý một đầu nhặt đồ cho vào túi.
"Để anh xách cho." Làm xong việc Trịnh Nam Thành ngỏ ý muốn xách đồ thay Thư Ý, nhưng lại một lần nữa bị cô khước từ:
"Không sao, không nặng."
Trịnh Nam Thành thở dài bất mãn: "Thư Ý cho anh thể diện đi, em xem xung quay có người đàn ông nào để người phụ nữ bên cạnh xách đồ như anh không?"
Theo lời Trịnh Nam Thành nói, Thư Ý quay sang nhìn những cặp nam nữ khác trong siêu thị, phụ nữ hầu hết toàn đi tay không phần nặng nhọc thuộc về đàn ông.
Cô cười ngượng đưa đồ qua chỗ Trịnh Nam Thành.
Thực ra cái này không thể trách Thư Ý được, những năm qua đều là cô tự mình làm mọi việc, dần dần trở thành thói quen tự thân vận động.
"Mẹ xem bên kia có phải Trần Thư Ý không?" Ở đâu đó trong siêu thị giọng điệu chanh chua chợt vang lên, Lã Tuệ An kéo cánh tay bà Tuyết Mai chỉ hướng.
Bà Tuyết Mai xách túi lớn túi bé nặng nhọc, chỉ muốn mau mau ra xe về nhà, làm gì còn có tâm trạng quan tâm đến Thư Ý: "Là nó hay không cũng mặc kệ đi, về nhà thôi con."
"Bên cạnh cô ta có một gã đàn ông xem biểu cảm có vẻ rất thân mật." Lã Tuệ An vẫn không chịu ở yên, bô bô cái miệng nói.
Bà Tuyết Mai xốc túi đồ lên cao, theo ý cô ta nhìn qua: "Cái người mặc váy xanh đấy hả? Không phải đâu con bé Thư Ý làm sao có vóc dáng đó được."
"Đúng là cô ta đấy mẹ, ngoài cô ta ra còn ai có bộ dạng khó coi đến vậy." Lã Tuệ An muốn vùi dập Thư Ý đến cùng, phản bác lại lời mẹ chồng.
Bà Tuyết Mai nhíu cả mắt