Giữa trưa Hà Đông Quân mang gương mặt tím bầm thảm hại về nhà, bà Tuyết Mai nhìn thấy xót xa không thôi, vừa thoa thuốc cho con trai vừa chửi rủa:
"Mẹ mà biết đứa khốn kiếp nào làm ra việc này, mẹ xé xác nó."
Hà Đông Quân nhăn nhó mặt mày rít vào một hơi lạnh, ngoài sự hận thù hằn sâu trong đôi mắt ra còn thấp thoáng vẻ ghen tuông.
Anh ta không ngờ người phụ nữ mà mình không coi trọng, lại sớm như vậy tìm được đàn ông.
Hơn nữa rời khỏi anh ta, Thư Ý càng ngày càng trở lên xinh đẹp động lòng, thà rằng cô cứ mãi xấu xí như cũ không ai nhòm ngó anh ta còn đỡ tiếc.
"Đau à? Con đấy sáng sớm đã chạy ra ngoài làm mẹ lo quá." Bà Tuyết Mai nhìn dáng vẻ đau đớn của con trai, tay cầm bông tăm giảm thêm lực nhẹ nhàng thoa thuốc vào vết thương.
"Tuệ An đi làm rồi hả mẹ." Hà Đông Quân không để ý lời mẹ, đảo mắt nhìn quanh nhà một lượt chợt hỏi.
Bà Tuyết Mai bôi thuốc xong cho con trai thu dọn dụng cụ y tế cất vào trong hộp, nghe con trai hỏi đưa mắt ra ngoài cửa cất lời:
"Nó ra ngoài tìm con đấy chứ, mẹ vừa gọi điện báo với nó con về rồi, chắc nó đang trên đường."
"Con lên phòng ngủ một lát trưa mẹ không cần gọi con xuống ăn cơm đâu." Hà Đông Quân ngẫm nghĩ việc gì đó, rồi nói với bà Tuyết Mai.
Sau khi lên phòng anh ta đem di động tắt nguồn đi, triệt để ngăn chặt những thứ phiền não tìm tới mình.
Qua vài tuần sau, Thư Ý không gặp lại Hà Đông Quân nữa, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn lắng xuống.
Những lúc tình cờ cô cũng nghe được vài thông tin về anh ta, nhưng trực tiếp bỏ ngoài tai luôn.
Bây giờ đối với cô anh ta sống thế nào, thành công hay thất bại đều không liên quan.
Mà điều quan trọng với Thư Ý lúc này có lẽ là đống bọt dầu gội trên tóc, cô đưa tay liên tục bật mở vòi nước chỉ cầu mong sao nước sẽ ồ ạt chảy xuống chứ không phải tí tách vài giọt không ướt náo như thế này.
Qua nhiều lần Thư Ý chính thức bỏ cuộc, cô lấy khăn tắm quấn lên đầu đi ra ngoài phòng khách cầm di động gọi cho quản lý tòa nhà.
Sau cuộc gọi kéo dài một phút, cô nhận được câu trả lời tầng cô ở bị hỏng đường ống, bây giờ đã muộn bọn họ không thể nào gọi thợ được chỉ có thể chờ sang ngày hôm sau.
Thư Ý bất lực đặt di động xuống bàn, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim ngắn vừa hay điểm mười giờ khuya.
Cũng đen cho cô hôm nay tan ca về muộn, nếu không chẳng phải phiền não về chuyện không có nước xả dầu trên đầu thế này.
Mười phút sau Thư Ý đứng trước cửa nhà Trịnh Nam Thành, đắn đo suốt nửa ngày mới đưa tay lên gõ cửa.
"Phòng em mất nước...!muốn xin nước nhà anh gội đầu." Thấy Trịnh Nam Thành ngó đầu ra cô nhỏ giọng nói.
Trịnh Nam Thành dường như bị sự ghé thăm đột ngột này làm cho bất ngờ, tầm mắt đặt ở cái đầu quấn khăn tắm dày cộp của cô, nén cười mở toang cửa ra:
"Em vào đi."
"Làm phiền anh rồi." Thư Ý ngượng ngùng bước vào nhà, đôi chân