Nhìn ra bầu trời đêm , Lâm Thiên Tuyết bây giờ còn cảm thấy vô lý ,không hiểu sao giờ này mình đang ngồi trên máy bay , chỉ còn ba mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh.
Cô đi vội vàng chỉ kịp gọi điện báo ba cô một tiếng, chưa chuẩn bị gì đã vội vã lên máy bay, cô nghĩ mình chỉ đem tài liệu sang cho Tần Bách Nhiên là bay về nước lại , nên đem theo một bộ quần áo là được rồi!.
Vấn đề thật sự là cô không có thời gian soạn vali , lúc thư kí Trịnh báo thời gian chỉ còn một tiếng nửa bay.
.
Mà điều khó hiểu, cô chỉ là sinh viên thực tập tại sao lại giao một tài liệu của dự án quan trọng như vậy cho cô chứ??.
.
Lúc đó cô có hỏi.
Thư kí Trịnh trả lời rằng:
\-" Công ty sắp tới phải đón đối tác quan trọng , tôi phải ở lại công ty chuẩn bị, phải phiền cô đi một chuyến rồi mà đây cũng là hoạt động trong thực tập của phòng thư kí , lẽ nào cô muốn từ chối"
Hazi! cô dám nói từ chối sao ,nhưng là công ty lớn nhất nước đấy, không lẽ không có nhân viên nào có thể làm việc này à ?
Chỉ là cô nào dám hỏi đó là lí do giờ này cô có mặt trên máy bay.
.
Chẳng bao lâu nữa cô được gặp anh rồi , nhớ lại tạp chí lúc sáng Lâm Thiên Tuyết bĩu môi nghĩ thầm, cô chỉ đem tài liệu cho anh thôi , đưa xong cô về liền nha ! Ừ! thì nhìn thêm một cái cho đỡ nhớ, rồi sẽ lên máy bay về nước !
Lâm Thiên Tuyết tự an ủi chính mình như vậy, không hiểu sao , tim cô càng lúc càng đập nhanh , càng hồi hộp thế không biết.
Vừa ra khỏi cổng sân bay đã có người đến đón cô, là một người đàn ông cao to tuổi trên ba mươi ,tên là Roger là trợ lí của Tần Bách Nhiên tại chi nhánh của Tập Đoàn Vĩ Thanh bên London Thời tiết London mùa này thật lạnh, cảnh đêm nơi đây thật đẹp , cô cứ ngỡ Roger sẽ đưa cô về khách sạn , không ngờ xe lại chạy vào một ngôi biệt thự gần ngoại ô , rất đẹp, ngôi nhà này nhìn là biết có giá không hề rẻ chút nào bởi lối kiến trúc và vườn cây bao quanh đẹp đến mê mẩn.
Con