Hôm nay vẫn vậy, vẫn như thường ngày anh vẫn lạnh lùng như thế, một cái liếc mắt cũng không dành cho Y Sương.
Y Sương cũng chỉ biết cười trừ, vì cô biết ngay từ giây phút cô đồng ý kết hôn, dù trước đó anh bảo cô hãy từ chối, cô cũng biết anh sẽ ghét mình.
Nhưng cô có lý do riêng của mình.
Mọi ngày xe cộ vẫn tấp nập nhưng hôm nay không hiểu sao lại rất ít xe.
Trời lại đổ cơn mưa lớn.
Y Sương ôm lấy hai bắp tay mình, cô đã đứng bắt xe gần nữa tiếng rồi nhưng không có.
Đành lấy điện thoại ra gọi cho Phương Hạo.
“ Alo! Anh có thể đến đón em không trời mưa lớn quá em không bắt xe được ” Y Sương vì lạnh mà giọng cô run hết cả lên, từng cơn gió lạnh cứ thổi qua khiến cô run rẩy tay chân.
“ Tôi không rảnh ” Phương Hạo lạnh lùng nói rồi cúp máy để Y Sương bên kia còn chưa kịp nói câu tiếp theo.
Y Sương thấy anh nói như thế chỉ đành đợi hết mưa rồi về vậy.
Từ nhỏ đề kháng đã rất yếu chỉ cần đụng phải mưa chắc chắn cô sẽ bệnh.
Phương Hạo bên kia cúp máy xong cảm thấy khó chịu, anh không muốn nhìn mặt cô, vừa nhìn đã thấy chán ghét không tả nổi.
Anh đứng lên lấy áo khoác lái xe về mặc kệ cô vẫn đang chịu đựng từng cơn lạnh đi qua để bắt xe.
Về đến nhà nhìn xung quanh vẫn không thấy cô Phương Hạo đành lên tiếng hỏi quản gia “ Cô ta chưa về sao? ”.
“ Thiếu Phu Nhân vẫn chưa về Thiếu Gia ” Quản gia cũng đợi mãi không thấy cô về, bà cũng lo lắng không ngừng, trời mưa như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Tivi đang bật đằng kia đột nhiên đưa tin vụ việc xảy ra tai nạn trên đường 4/5 khiến một nhân viên nữ đang nguy kịch.
Phương Hạo liền cảm thấy bất an, 4/5 sao? 4/5 không phải là đường đi đến Lạc Thị sao? Phương Hạo lấy máy bấm gọi cô nhưng đều không liên lạc được.
Phương Hạo tâm trạng liền trở nên bất ổn, quay lưng lại định chạy ra ngoài thì thấy Y Sương đang mở cửa bước vào, cả thân người cô ướt sũng, khuôn mặt vì lạnh mà cũng trở nên trắng bệch.
Y Sương nhìn anh đang đứng nhìn mình liền nhớ ra câu nói lúc nãy, anh nói không rảnh, nhưng lại đứng đây nhìn cô.
Hoá ra là không muốn đến rước cô rồi, cô chỉ mỉm cười một cái đầy chua xót.
Cô bước ngang qua Phương Hạo đang đứng nhìn mình không nói một lời nào, cô rất mệt, lộ bộ dưới cơn mưa về đến đây