Phương Hạo vừa lái xe đến quán bar thì cùng lúc đó Mộc Đồng cũng đã đi ra đến cửa rồi, anh bước xuống xe nhíu mài.
Mộc Đồng vừa thấy anh đã chạy lại ôm lấy, Phương Hạo thoáng chút đơ người, nhưng cũng vòng tay qua ôm lấy cô ta.
“ Hạo! Có phải anh không thương em nữa không? Có phải anh yêu Lạc Y Sương rồi không? ” Mộc Đồng thút thít trong lòng ngực anh, ngẹn ngào lên tiếng.
“ Anh không có ” Phương Hạo nghe cô ta hỏi thì liền đừ người ra.
“ Sao anh lại không quan tâm em nữa rồi, anh đều tránh mặt em ” Mộc Đồng ngước mặt nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ.
“ Anh xin lỗi, dạo này công việc bận quá nên anh mới như thế.
Ngoan chúng ta về nhà thôi ” Phương Hạo vuốt vuốt tóc cô ta, sau đó liền hôn lên trán cô ta rồi đưa cô ta về nhà không một lời trách mắng.
Sáng hôm sau Phương Hạo đi làm rất sớm, vì vừa phải quản lí Lạc Thị và cả Phương Thị nên công việc bận rộn hơn lúc trước rất nhiều.
Chu Hạc Hiên mở cửa phòng làm việc của Phương Hạo dửng dưng bước vào, trên tay anh còn có bưu phẩm, khi nãy ở dưới sảnh có người giao đến sẵn tiện lên đây nên anh mang theo lên cho Phương Hạo.
“ Của cậu ”
Chu Hạc Hiên để bưu phẩm lên bàn làm việc cho Phương Hạo rồi đi đến sofa thản nhiên ngồi xuống rót rượu mà uống.
“ Ai gửi? ” Phương Hạo dừng bút lại nhìn hộp bưu phẩm cầm trên tay thắc mắc.
“ Không biết khi nãy dưới sảnh tôi nhận hộ cậu, trên đó không ghi tên người gửi ” Chu Hạc Hiên quay sang nhìn anh, trên cay cầm ly rượu lắc lư chất lỏng đỏ đấy cũng lắc lư theo di chuyển của Hạc Hiên.
Phương Hạo cầm lấy kéo cắt đi lớp keo sau đó liền mở ra, bên trong là một sắp ảnh có ghi rõ ràng ngày tháng năm, anh lật từng tấm ra xem không khỏi bất ngờ.
Ánh mắt bắt đầu hiện lên tơ máu, cầm lấy những tấm ảnh xem từng tấm một, là ảnh của Mộc Đồng cập kè cùng người khác, nhưng trong ảnh không chỉ cặp kè với một người, từng tấm ảnh được chụp lại đều là mỗi người khác nhau.
Phương Hạo trong lòng không biết sao, nhưng anh lại không cảm thấy đau lòng nhiều chỉ cảm thấy tức giận vì bị lừa dối lâu như vậy, từ trước đến nay anh cứ