Có lẽ ngày Phương Hạo tỉnh lại ai cũng đang mong đợi, vì Lạc Y Sương tha thứ cho anh rồi, nếu anh tỉnh lại có lẽ hai người có khả năng quay lại, điều mà Phương Hạo luôn mong ước.
Lạc Y Sương ngồi cạnh giường anh, cô nắm lấy tay anh, nhìn ngắm bàn tay ấy, rồi lại lên tiếng tựa chừng như đang nói chuyện với anh vậy “ Anh Tiểu Hạo, anh tỉnh lại đi được không? Em chưa nói tha thứ cho anh mà, bây giờ em không giận nữa được không? Chỉ cần anh tỉnh lại Sương Nhi không giận anh nữa ”
Cô nói chuyện luyên thuyên nhưng lại không nhìn thấy Phương Hạo đã mở mắt ra nhìn cô từ lúc nào rồi, anh nhìn cô không phải ánh mắt cảm kích vui vẻ, mà là ánh mắt xa lạ, kì dị nhìn cô đang nắm lấy tay mình.
“ Cô là...? ” Giọng Phương Hạo rất nhỏ vang lên.
“ Anh tỉnh rồi? Để em gọi bác sĩ ” Lạc Y Sương nghe thấy liền ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn liền vui mừng đứng bật dậy.
Lạc Y Sương không để ý đến lời anh nói, cô chạy đi gọi bác sĩ, gọi điện mọi người hay tin anh đã tỉnh rồi, giọng cô mang đầy sự vui mừng và hạnh phúc.
Nhưng hình như hạnh phúc đó không có khả năng được lâu thì phải, bác sĩ kiểm tra tổng quát cho anh, cùng lúc đó mọi người cũng đã đến đông đủ rồi, ai cũng cảm thấy vui mừng, nhưng Phương Hạo sau khi được kiểm tra liền nói một câu xanh rờn.
“ Ba Mẹ, cô gái này là ai? Còn nữa sao con lại ở đây? ” Phương Hạo nhìn ba mẹ mình nói, tay chỉ vào Lạc Y Sương.
Tất cả mọi người nghe xong liền không hiểu anh đang nói gì, bị tông mạnh quá nên bị mất trí nhớ luôn rồi sao? Sao lại kì lạ như vậy, tại sao lúc bác sĩ lại không nói gì hết vậy? Phương Hạo nhìn vẻ mặt mọi người đầy hoang mang càng khiến anh tò mò.
“ Mộc Đồng đâu? Sao cô gái này lại ở đây? ” Phương Hạo vẫn tiếp tục lên tiếng hỏi ba mẹ mình.
Lạc Y Sương lúc này nắm chặt lấy tay của Tiểu Trạch không dám buông, cô dường như không thể tin vào mọi thứ đang diễn ra trước mắt, anh quên cô rồi, cô lớn lên cùng anh từ bé, đến cuối cùng anh lại không thể nhớ ra cô, Lạc Y Sương im lặng đứng một góc ở đó, trái tim của cô nhói đau.
“ Tiểu Hạo con nói gì vậy? Con bé là vợ con, còn Mộc Đồng là gây ra tai nạn cho con ” Mẹ Hàn vội lên tiếng giải đáp thắc mắc của anh.
Nhưng không khiến anh hiểu còn khiến anh nhìn cô một cách chán ghét hơn, cái gì mà Mộc Đồng là người gây tai nạn chứ, còn cô gái kia nữa rõ ràng anh không quen biết mà.
“ Rõ ràng con không quen biết cô gái đó, làm sao mà là vợ con? ” Phương Hạo lên tiếng, giọng của anh đầy lạnh lùng nói.
Anh càng nói càng khiến trái tim của Lạc Y Sương đau nhói lên, mẹ anh định giải thích cho anh hiểu thì Lạc Y Sương kéo tay bà lại, cô lắc đầu tỏ ý không cần giải thích nữa, anh quên rồi như vậy thì cô không cần ở lại bên cạnh anh, như vậy cũng rất tốt.
“ Daddy! ” Khải Trạch lúc này ở dưới nắm chặc lấy tay Lạc Y Sương dè đặt lên tiếng.
“ Đừng gọi, chúng ta không quen biết chú ấy ” Lạc Y Sương vội che miệng con trai lại, bế cậu bé lên sau đó nói với cậu bé.
Lúc này Lạc Y Sương mới quay sang nhìn Phương Hạo đang nhìn cô với ánh mắt đầy xa lạ, mỉm cười lên tiếng “ Anh không cần thắc mắc, tôi chỉ là người tiện đưa anh đến bệnh viện thôi, không cần lo, tôi không phải vợ anh ”.
“ Mọi người con xin phép ” Lạc Y Sương gật đầu, sau đó ôm lấy Khải Trạch quay lưng lại rời đi, bóng dáng thất vọng của cô, mọi người điều nhìn ra được.
Mẹ Hàn thật sự muốn đánh chết anh, cái thằng ngu ngốc này đến vợ nó mà nó cũng không nhớ, đáng chết, rất đáng chết.
Vy Vy lúc này cũng không nhịn nổi nữa nhìn Phương Hạo mắng một câu “ Đồ tồi ” rồi quay lưng lại.
Chu Hạc Hiên theo sau cũng im lặng nhúng vai lắc đầu với anh, Phương Hạo lại tự lấy đá