Lạc Y Sương tỉnh lại, cả cơ thể đều đau nhức không muốn cử động, cô mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Dương Tử Văn chứ không phải Phương Hạo, chẳng phải lúc đó Phương Hạo là người đưa cô đến bệnh viện sao?
“ Tỉnh rồi? Có muốn ăn gì không anh Tử Văn lấy cho em ăn ” Dương Tử Văn nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, giọng lại nhẹ vô cùng nói với cô.
Lạc Y Sương gật đầu, Dương Tử Văn liền đổ cháo cho cô, đột nhiên Lạc Y Sương lại lên tiếng “ Phương Hạo có đến không? ”.
“ Cậu ta không đến nữa đâu, cậu ta bỏ rơi em rồi? ” Dương Tử Văn giọng nửa thật nửa đùa nói cho Lạc Y Sương.
Lạc Y Sương đơ người đón nhận tô cháo từ tay Dương Tử Văn, cô mới nói tiếp “ Anh đừng đùa nữa, em hỏi thật ”.
“ Em yêu cậu ấy đến vậy sao? Mặc kệ cho vì cậu ấy mà em phải thế này? ” Dương Tử Văn nhìn cô hết sức nghiêm túc, anh muốn xác nhận lại một lần nữa với Lạc Y Sương.
Cô gật đầu, mỉm cười nói “ Em thích anh ấy 10 mấy năm rồi, vẫn là không quên được, hôm anh ấy vì em mà bị tai nạn, hôm anh ấy đến cứu em, giây phúc cuối cùng em nhìn được, là sự đau lòng trong mắt anh ấy, từ đầu đến cuối em chỉ yêu một mình anh ấy ”.
Dương Tử Văn gật đầu, chứng tỏ bản thân đã rõ, anh phải tìm Phương Hạo nói chuyện cho rõ ràng, nếu không hai người này lại ngu ngốc mà bỏ lỡ nhau thêm một lần nữa mất.
Suốt mấy ngày liền Phương Hạo không đến thăm Lạc Y Sương, mặc cho cô có gọi điện ảnh cũng không chịu nhấc máy, nếu có đến anh cũng chỉ đến vào buổi tối, sau đó đứng nhìn cô qua khung cửa sổ nhỏ, anh đứng nhìn rất lâu mới chịu rời đi.
Hôm nay cũng vậy Phương Hạo cũng đến vào buổi tối.
Anh đứng nhìn Lạc Y Sương đang quay lưng lại nằm ngủ, anh chỉ muốn vào ôm lấy cô, nhưng lương tâm anh không cho phép anh làm như vậy.
Phương Hạo quay lưng lại rời đi, thì một giọng nói lớn phát ra từ bên trong khiến anh dừng bước.
“ Em biết anh ở ngoài đấy, anh là đang muốn né tránh em sao? ” Giọng Lạc Y Sương ngẹn ngào vang lên.
Nhưng cuối cùng Phương Hạo cũng không quay đầu, anh cố gắng nhấc chân bước tiếp, mặc cho bản thân thật sự rất muốn nhào đến ôm lấy cô, bảo anh thật sự thật sự rất nhớ cô, nhưng cuối cùng lại không thắng nổi lí trí, anh bước đi thẳng không quay đầu lại.
Lạc Y Sương bước chân xuống giường, cô chậm rãi đi về phía cửa, cánh tay run run mở cánh cửa ra, liếc nhìn một cái chẳng còn ai