Phương Hạo đến tối mới quay về, Lạc Y Sương vẫn đang đợi anh về dùng cơm
Thấy anh về cô liền chạy ra đón, nhưng dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh lại xuất hiện rồi
“ Anh vào rửa tay rồi dùng cơm ” Lạc Y Sương cũng không quan tâm giúp anh cầm lấy áo khoác sau đó nói
“ Cô lên thư phòng tôi có chuyện muốn nói ” Phương Hạo mặc kệ cô gọi chỉ quăng cho cô một câu rồi về thư phòng
Lạc Y Sương thoáng chút đừ người, chẳng phải lúc sáng vẫn còn bình thường sao? Sao bây giờ lại như vậy thật khó hiểu.
Nhưng cô vẫn đi theo anh vào thư phòng, mở cửa bước vào đã thấy anh ngồi trên sofa trên bàn còn có bút và giấy
Anh muốn ly hôn sao? Lạc Y Sương dâng lên cảm giác bất an từ từ đi lại gần anh nhỏ giọng “ Có chuyện gì sao anh? ”
“ Đây là hợp đồng hôn nhân nữa năm cô ký đi ” Phương Hạo không nóng không lạnh nói với Lạc Y Sương
“ Hợp đồng hôn nhân? ” Lạc Y Sương thắc mắc hỏi lại anh, hợp đồng hôn nhân là cái gì?
“ Chúng ta sẽ tạo một bản hợp đồng làm vợ chồng trên danh nghĩa trong vòng nữa năm, sau khi kết thúc chúng ta sẽ ly hôn, cô muốn gì cũng được ” Phương Hạo khó khăn giải thích cho Y Sương nghe
Lạc Y Sương lúc này mới hiểu ra vấn đề, nhưng cô không muốn ký, nữa năm? “ Em không muốn ” cô cụp mắt xuống nhỏ giọng nói
“ Không muốn cũng phải ký.
Tôi không yêu cô, cô bảo tôi phải sống với người mình yêu sao? Hay cô nghĩ theo thời gian tôi sẽ yêu cô? Lạc Y Sương à Lạc Y Sương cô không xứng, chúng ta bên nhau nữa năm mục đích của tôi là để qua mặt người lớn ” Phương Hạo nhếch môi khẽ nói, anh đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định này, chỉ còn cách này thôi nếu cô ấy quay lại anh vẫn còn có thể giải thích
Ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn Lạc Y Sương khiến cô cảm thấy như hàng bạn mũi kim đâm vào tim mình, những lời anh nói như muốn dập tắt đi hi vọng hão huyền của cô.
Phương Hạo nói đúng anh không yêu cô, Lạc Y Sương không nói gì nữa cô chỉ mỉm cười chua chát sau đó cầm lấy bút ký vào
“ Em ký rồi! Em về phòng nghĩ ngơi trước.
Cơm tối em cũng làm xong rồi, nếu anh thấy đói cứ nhờ quản gia bà ấy hâm lại cho anh ” Lạc Y Sương vẫn dịu dàng nói với anh, cô không ghét anh vì đối xử với cô như vậy.
Vì mọi chuyện là dô Lạc Y Sương cô tự chuốc lấy
Y Sương quay lưng đi về phòng, cũng không quay đầu nhìn lại Phương Hạo nữa, nước mắt vô thức rơi ra, cô chạy vội về phòng vì không muốn anh thấy dáng vẻ này của cô.
Còn Phương Hạo nhìn cô khổ sở quay về phòng, bóng lưng của cô cho anh cảm thấy là cô đang rất cô đơn, đột nhiên tim anh lại nhói lên mấy cái đầy khó chịu
Phương Hạo nhìn chằm chằm vào chữ ký của cô, anh không biết lý do