Một chiếc xe việt dã ầm vang rồi dừng
lại, Hạ Hoằng Huân nhanh nhẹn nhảy xuống đi thẳng đến văn phòng làm
việc, Dịch Lý Minh cùng Trần Vệ Đông cũng đang ở đây.
Thuận tay cởi chiếc mũ quân đội đặt ở trên bàn, anh trầm mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không đợi cho Dịch Lý Minh mở lời, Trần Vệ Đông đã đứng lên: “Doanh trưởng, là lỗi của tôi.”
Hạ Hoằng Huân nhìn anh, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi chuyện gì xảy ra! Không phải nghe cậu nhận lỗi.”
Thấy Trần Vệ Đông bị Hạ Hoằng Huân lườm có chút hốt hoảng, Dịch Lý Minh nhanh chóng mở miệng: “Lão Hạ…”
“Để cậu ta nói!” Hạ Hoằng Huân cắt lời
Dịch Lý Minh, vẫn nhìn chằm chằm Trần Vệ Đông, lạnh lùng nhả ra từng
chữ: “Đơn giản, rõ ràng, trọng điểm.”
Trần Vệ Đông hít sâu một hơi rồi nói:
“Chung kết tỷ võ hành động theo nhóm nhỏ, là tôi đã đoán sai, cho rằng
Chiến Nghị không giải được mật mã, đã tự quyết định cho nổ cửa khoang,
dẫn đến hành động thất bại.” Dừng một chút, Trần Vệ Đông tiếp tục nói:
“Hơn nữa… còn không tuân theo quy định tỷ võ.”
Những chiến sĩ Dịch Lý Minh lựa chọn
tham gia cuộc thi đấu tỉ võ do sư bộ tổ chức đều là những quân binh
tinh anh kiệt xuất của doanh Trinh sát thiết giáp. Trình độ kiến thức cơ bản của bọn họ đều hết sức vững vàng, được trang bị hoàn thiện, năng
lực ứng biến cả về thể lực lẫn tinh thần có thể nói đều là dẫn đầu. Vậy
mà, trong lúc tiến hành đặt bộc phá một trong bốn người giỏi còn là Xa
trưởng trung đội trưởng – Trần Vệ Đông lại lo sợ chiến hữu trở thành
“Liệt sĩ” mà làm trái với quy tắc, khiến cho đội vốn vô cùng có khả năng trở thành quán quân mất tư cách thi đấu, cũng làm cho đoàn bọn họ bị
thất thế trong đợt tỷ võ này.
Nói cách khác, vốn theo như Hạ Hoằng
Huân cùng Dịch Lý Minh đánh giá, trận tỷ võ cuối cùng lần này mười Vua
Chiến được chọn thì doanh Trinh sát thiết giáp phải chiếm một nửa. Kết
quả, thiệt hại trận đánh quá lớn vượt qua dự đoán của bọn họ, chỉ có một chiến sĩ vượt qua, xem như hoàn toàn không có cửa đạt quán quân.
Hạ Hoằng Huân nhìn chằm chằm Trần Vệ
Đông, phẫn nộ lạnh giọng quát: “Cậu cho rằng? Cậu dựa vào cái gì mà phán đoán cậu ta không phá giải được mật mã? Sự tín nhiệm của cậu với chiến
hữu để đâu rồi hả?”
Hạ Hoằng Huân chỉ tay vào Trần Vệ Đông,
lấy uy nghiêm của Doanh trưởng cao giọng chất vấn: “Người được gọi là
Thiên tài máy tính của Doanh trinh sát thiết giáp là ai? Hả?”
Trần Vệ Đông đứng nghiêm, vẻ mặt chán
nản đáp: “Chiến Nghị.” Lúc đó anh chỉ nghĩ nếu không giải được mật mã
cánh cửa kia sẽ không được mở ra, chiến hữu của anh sẽ phải “Hy sinh”,
vì vậy mà quên mất sở trường của bọn họ.
Nghe được câu trả lời của anh, Hạ Hoằng
Huân lớn tiếng quát: “Danh hiệu thiên tài máy tính của Chiến Nghị là để
chơi đùa thôi hay sao? Phái cậu ta và Lý Kiến Quốc tham gia, chính là
muốn bọn họ trợ giúp các cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng để giành được hạng nhất trong trận tỷ võ. Hai tổ, tám người, cho dù có người thành
‘Liệt sĩ’, cũng không tới mức toàn quân bị diệt! Thành xông đã mười phần chắc chín.” Mắt anh lúc này quả thực như muốn bốc lửa, hung hăng nhìn
chằm chằm Trần Vệ Đông, vô cùng đau đớn nói: “Nhìn xem, cậu chính là
trong một ngàn người mới chọn được một người! Thân là một chiến binh,
ngay cả tư cách cơ bản nhất cậu cũng không đạt tiêu chuẩn!”
Trần Vệ Đông biết được rằng mình phạm sai lầm, anh tiến lên một bước, nói: “Doanh trưởng, tôi xin viết bản kiểm điểm.”
“Viết kiểm điểm có ích lợi gì!” Lửa giận của Hạ Hoằng Huân rốt cục không kìm nén được, anh gầm lên: “Ông đây muốn đập chết cậu!”
Thấy Hạ Hoằng Huân bức xúc như muốn lật
tung bàn, Dịch Lý Minh đành đứng ra, nói với Trần Vệ Đông: “Cậu đi về
trước đi, quay trở về thông báo cho đoàn cậu quyết định.”
“Bản kiểm điểm năm nghìn chữ, viết không sâu sắc viết lại!” Hạ Hoằng Huân đá văng chiếc ghế dựa ngồi xuống, quát mắng Dịch Lý Minh: “Thêm một tuần cấm túc!”
Dịch Lý Minh biết rõ Lão Đại lúc này là
phát hỏa thật, không dám phản bác thẳng mặt, phất phất tay với Trần Vệ
Minh ý bảo cậu ta đi trước.
Chờ Trần Vệ Đông đi khỏi, Dịch Lý Minh
rót chén nước đặt trước mặt Hạ Hoằng Huân, không nhanh không chậm nói:
“Biểu hiện trước đó vẫn cực kì xuất sắc, là người chỉ huy, cái ý nghĩ
riêng của Trần Vệ Đông đã chuyển biến theo hướng tư duy tổng hợp.”
“Nói dóc! Cho dù lúc trước biểu hiện rất khá, nhưng lúc sau lại thất bại thảm hại thì có tác dụng gì.” Hạ Hoằng
Huân bưng cốc lên uống một hớp lớn, nóng đến mức giận dữ giẫm chân: “Cậu định ám sát tôi đấy à!”
Dịch Lý Minh tươi cười nhanh chóng giải thích: “Không nghĩ tới lại nóng như vậy, thật xin lỗi.”
Hạ Hoằng Huân liếc mắt một cái lườm Dịch Lý Minh: “Cậu cố ý.”
Hai người hợp tác với nhau đã nhiều năm, Dịch Lý Minh đương nhiên hiểu tính tình Hạ Hoằng Huân nóng nảy, anh thở dài nói: “Bây giờ cậu có tức giận cũng vô dụng, dù sao cũng đã thua.”
“Đúng là sỉ nhục!” Tức giận dường như đã vượt quá giới hạn, Hạ Hoằng Huân đập bàn một cái thật mạnh, mặt bàn
rung lên làm mấy cái chén nhảy dựng lên.
Kết quả như vậy, đối với đoàn 532, đối với Doanh Trinh sát thiết giáp, đúng là sỉ nhục.
Hạ Hoằng Huân nhắm mắt rồi lại mở ra, hỏi: ” Lúc cậu ta hạ lệnh nổ cửa khoang còn lại bao nhiêu thời gian?”
“5 giây!”
“Tình huống bên Chiến Nghị lúc ấy thế nào?”
“Chiến Nghị ở bên trong khoang cũng
không biết Trần Vệ Đông bên ngoài hạ lệnh cho nổ cửa khoang, cậu ta
không dừng hành động, sau nghe Lưu Bân nói là cửa khoang nổ tung đúng
lúc mật mã được phá giải.” Dịch Lý Minh lúc ấy nghe xong cũng hận chỉ
muốn lập tức bắn chết Trần Vệ Đông.
Văn phòng yên tĩnh.
Thật lâu sau, Hạ Hoằng Huân tỉnh táo lại, giọng noi trầm thấp: “Mặc dù chỉ là diễn tập, nếu là tôi, chắc tôi cũng sẽ cho… nổ.”
Dịch Lý Minh nhìn Hạ Hoằng Huân không nói gì.
Hạ Hoằng Huân đứng dậy, bước chân nặng
nề lại mạnh mẽ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi đi tìm đội trưởng, không thể
để cho cậu ta gánh phạt một mình, năm nay cậu ta đang có cơ hội lên chức Liên phó!”
Thấy Hạ Hoằng Huân đội mũ chuẩn bị đi ra cửa, Dịch Lý Minh đuổi theo: “Tôi với cậu cùng đi.”
Tính tình Đội trưởng Lục Trạm Minh lại
càng nóng nảy hơn, nhận được điện thoại của sư bộ, biết kết quả luận võ
xong liền nghiến răng nghiến lợi đi đi lại lại ở trong phòng, Chính ủy
Ninh An Lỗi căn bản khuyên không được.
Hạ Hoằng Huân đến đúng lúc đội trưởng
vẫn đang nổi nóng, cho nên khi anh nói hộ Trần Vệ Đông thì Lục Trạm Minh hận không thể cách chức anh, chỉ vào anh mà quát: “Cậu nói không xử
phạt cậu ta là sao? Tôi đây sẽ xử phạt cậu!”
Hạ Hoằng Huân đứng thẳng, đáp lại còn dứt khoát hơn cả khi cầu xin vừa rồi “Không thành vấn đề.”
Dịch Lý Minh sợ đội trưởng thật sự xử
phạt Hạ Hoằng Huân, vội nói: “Đội trưởng, binh là do tôi dẫn đi, nếu xử
phạt thì phạt tôi mới đúng.”
“Lúc này các cậu còn phát huy tinh thần
đồng đội phải không? Được, các cậu đi đi! Không hổ là hợp tác hoàng
kim.” Lục Trạm Minh tức giận thật sự, nhân tiện cầm văn kiện trên mặt
bàn ném xuống không thèm để ý đến nét mặt ôn hoà nhã nhặn của Hạ Hoằng
Huân, ông lấy điếu thuốc ra đốt, hung hăng rít hai cái.
Một lúc lâu không có ai lên tiếng, lúc
sau, rốt cục Ninh An Lỗi mở miệng: “Trần Vệ Đông làm vậy tôi có thể hiểu được, cậu ta chỉ không muốn chiến hữu hy sinh. Nhưng nếu đây là chiến
tranh thật sự, quyết định này của cậu ta sẽ ảnh hưởng đến toàn
bộ cục
diện, dẫn đến quân ta thất bại. Cho nên nhất định phải xử phạt!”
“Chính ủy.” Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm
túc tiếp lời: “Sau trận diễn tập này, Trần Vệ Đông có trong danh sách
nhân viên dự bị của chúng ta, nếu cậu ta có thể lập công chuộc tội, có
thể không xử phạt cậu ta được không?”
Ninh An Lỗi liếc mắt nhìn Lục Trạm Minh, lui một bước rồi nói: “Có thể.”
Hạ Hoằng Huân thở phào nhẹ nhõm, anh cung kính chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội: “Cám ơn Đội trưởng, cám ơn Chính ủy.”
Lục Trạm Minh nhìn Hạ Hoằng Huân, tức
giận nói: “Cậu là đại doanh trưởng lại đi bao che khuyết điểm cho thuộc
cấp. Nếu trong lần diễn tập này Trần Vệ Đông gây ra bất cứ lỗi lầm gì,
tôi sẽ hỏi tội cậu!”.
Hạ Hoằng Huân cười, vẫn là câu kia: “Không thành vấn đề.”
Từ văn phòng của đội trưởng đi ra, Hạ
Hoằng Huân nghĩ đến một việc, nói với Ninh An Lỗi: “Chính ủy, sau này
anh không phải nghĩ chuyện giới thiệu bạn gái cho tôi.”
Ninh An Lỗi thật bất ngờ, mắt nhìn Dịch Lý Minh, điềm đạm cười hỏi: “Sao thể, có đối tượng rồi hả?”
Hiếm khi Hạ Hoằng Huân ngại ngùng, chỉ mỉm cười chứ không nói chuyện.
“Tốt, thằng nhóc như cậu, phái cậu đi
huấn luyện quân sự, thật sự đúng là sai lầm của tôi.” Ninh An Lỗi giả vờ tức giận nói: “Xem ra lúc này không xử phạt cậu thì không được.”
Nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân thản nhiên nói ra bốn chữ: “Không thành vấn đề.”
Dịch Lý Minh thấy tình huống buồn cười
như vậy liền thỉnh cầu: “Chính ủy, anh xem đồng chí Hạ Hoằng Huân đã đi
vào hàng ngũ hôn nhân khó khăn, tạm tha cậu ta đi.”
Ninh An Lỗi liền phê bình: “Chính trị
viên cậu thật biết cách giúp đỡ cậu ta làm nhiệm vụ, cùng chiến tuyến
với cậu ta từ lúc nào thế hả.”
Dịch Lý Minh trái lại vui vẻ: “Anh ta là Doanh trưởng đáy, là số 1 của doanh trại trinh sát, tôi với anh ta cùng một chiến tuyến, chắc chắn cũng phải phạm sai lầm cùng nhau.”
“Được rồi, xem thái độ nhận sai của cậu
cũng không tồi, lần này sẽ không xử phạt các cậu.” Ninh An Lỗi cũng
cười, hung hăng cho Hạ Hoằng Huân một quyền: “Mau báo cáo quá trình yêu
đương.”
Hạ Hoằng Huân nghiêm một cái, đáp vang dội: “Vâng.”
Trở lại địa bàn nhà minh, Dịch Lý Minh
không biết lớn nhỏ đá Hạ Hoằng Huân một cái, sau đó vỗ vỗ vai anh, vẻ
mặt giả vờ thật nghiêm túc khen ngợi nói: “Không tệ, quả nhiên là át chủ bài, năng lực tác chiến độc lập rất mạnh.”
Hạ Hoằng Huân đáp lại anh ta một quyền:
“Đấy là những gì lính trinh sát cần, tốc độ cơ động nhanh, chiếm lĩnh
địa hình nhanh, phát hiện mục tiêu nhanh, đánh đòn phủ đầu nhanh.”
Lúc sau, cả hai người cùng cười.
Ở trong bộ đội sẽ không có thời gian
nhàn rỗi, từ sân huấn luyện trở về đã chạng vạng, Hạ Hoằng Huân ngồi một mình ở trong phòng làm việc hút thuốc, máy vi tính trên bàn vẫn đang
mở, trên màn ảnh là một tấm bản đồ.
Tay phải anh cầm điếu thuốc, tay trái
theo bản năng sát bên cạnh bàn, giống như là muốn lau vết bẩn vốn dĩ
không tồn tại này. Động tác này rất ít xuất hiện, chỉ có khi Hạ Hoằng
Huân nôn nóng. Nguyên nhân ở chỗ, Mục Khả vẫn chưa gọi điện cho anh,
điện thoại di động ở bên cạnh nguyên cả một ngày vẫn không thấy vang
chuông.
Hơn tám giờ tối, Hạ Hoằng Huân nhấn mấy
con số, rốt cục nhịn không được gọi điện thoại cho người anh em tốt kia. Người này, chính là Mục Nham.
Nhắc tới giao tình giữa Hạ Hoằng Huân và Mục Nham, theo bậc cha chú mà nói, cha của Hạ Hoằng Huân cùng Mục
Thịnh, cũng chính là cha của Mục Nham là chiến hữu, có tình chiến hữu
sâu nặng, khi Hạ Hoằng Huân thi vào trường quân đội ở thành phố A, cũng
trở thành bạn bè mới đặc công Mục Nham hơn anh mấy tuổi, sau này bọn họ
cùng hợp tác trong một lần cứu trợ, hai người đàn ông nổi tiếng này từ
đó trở than anh em tốt không có chuyện gì dấu nhau. Mà quan hệ của Mục
Khả cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân cũng nhờ Mục Nham này mới biết
được.
Điện thoại vang lên hai tiếng đối phương liền tiếp, trong loa truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Ai nha? Tìm ba ba của con sao?”
Đường nét lạnh lùng trên gương mặt Hạ
Hoằng Huân trong nháy mắt dịu xuống, âm thanh trở nên nhẹ nhàng: “Đồng
Đồng à, là chú Hạ, để ba ba của con nghe điện thoại.”
Cậu nhóc nhận ra giọng của Hạ Hoằng Huân, nói ngọt gọi: “Ba ba.”
“Là chú Hạ, con chỉ có một b aba thôi!” Mục Nham từ trong thư phòng đi ra, ôm con trai ngồi trên đùi, nhận điện thoại nói: “Thằng nhóc này, ai mặc quân trang cũng là ba ba của nó.”
Mục Đồng mới hai tuổi, dù sao cũng còn
quá nhỏ, không phân biệt được trang phục đặc công cùng quân trang, lần
đầu gặp thấy Hạ Hoằng Huân mặc quân trang, bắt đầu luôn miệng kêu ba ba, hai vợ chồng Mục Nham uốn nắn bao nhiêu lần cũng không sửa được.
Mục Đồng ngồi trên đùi ba ba còn không
an phận, cầm đồ chơi không buông tay, cười khanh khách: “Ba ba, ba ba.”
Cũng không biết là gọi Mục Nham, hay là vẫn gọi Hạ Hoằng Huân.
Mục Nham cười khổ, nói với Hạ Hoằng Huân: “Cậu nhanh chóng nhận nó làm con nuôi đi, gọi ba nuôi so với ba ba dễ nghe hơn.”
Hạ Hoằng Huân mỉm cười, đang chuẩn bị
nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại kia có người nói: “Đồng
Đồng, đến chơi với cô này, chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình…”
Nghe thấy giọng của Mục Khả rất khàn, Hạ Hoằng Huân lập tức đã hiểu. Vốn nghĩ rằng cô ở cùng Hách Nghĩa Thành,
thật không ngờ lại có thể ở trong nhà Mục Nham, nụ cười trên mặt anh
bỗng nhiên cứng đờ, hơn nửa ngày không nói ra tiếng.