Lúc Mục Nham đón An Dĩ Nhược về nhà,
Đồng Đồng đã muốn nhào ngay vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mà ngủ,
không để ý đến tư thế, cái miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùng lanh lợi.
Nhẹ chân nhẹ tay cho con trai nằm ổn
định, An Dĩ Nhược hỏi: “Không phải nói Khả Khả đã tới sao, đâu rồi?”
Không có anh chị em nên An Dĩ Nhược rất thích Mục Khả, cảm thấy cô vẫn
còn là đứa trẻ chưa lớn.
“Bị người ta lừa đi.” Mục Nham ôm lấy
cái eo nhỏ nhắn của An Dĩ Nhược hôn trộm một cái mới giải thích nói:
“Cùng đại doanh trưởng Hạ đi nói chuyện yêu đương rồi.”
An Dĩ Nhược có chút bất ngờ, cô xoay
người né tránh cái hôn của Mục Nham, không khỏi có chút nghi ngờ: “Hạ
Hoằng Huân? Anh nói Khả Khả, cùng anh ta nói chuyện yêu đương?”
Mục Nham bất mãn nhíu mày, nhanh nhẹn ôm ngang người An Dĩ Nhược quay trở về phòng ngủ, đè cô xuống giường lớn,
vừa đưa tay cởi áo khoác, vừa cố ý hôn vào chỗ cổ sợ nhột của vợ.
Tránh không khỏi cái hôn của Mục Nham,
An Dĩ Nhược cười khanh khách đưa tay đánh anh: “Được rồi được rồi, đừng
làm rộn nữa, đã muộn thế này Khả Khả còn chưa trở về, anh không lo lắng
sao? Anh trai gì mà, không xứng đáng gì cả.” Khuôn mặt Mục Khả trông vẫn giống như trẻ vị thành niên, An Dĩ Nhược vẫn coi cô là đứa bé, giờ này
còn ra ngoài chơi khiến cô không yên lòng.
Bàn tay to vô phép tắc luồn vào trong áo cô, vuốt ve da thịt mềm mại bên eo, Mục Nham cười gian nói: “Năm đó em
bị anh bắt cóc đêm không về nhà ngủ cũng đâu có thấy cha mẹ vợ lo lắng.”
Sau khi cấu véo trên lưng chồng một phen, An Dĩ Nhược nói: “Đồ đáng ghét!”
Sau khi kết thúc một nụ hôn dài triền
miên, nghe tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến, Mục Nham
nghiêng đầu tựa vào thành giường nghĩ ngợi, sau đó gọi điện cho Hạ Hoằng Huân.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có
người bắt mắt, giọng nói Hạ Hoằng Huân vẫn bình tĩnh như trước, anh thấp giọng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Làm sao lại thần thần bí bí, gây án hả?” Mục Nham làm ra vẻ huynh trưởng lên mặt bảo: “Đưa người đi đâu, khi nào trả?”
Gây án? Chẳng khác nào nằm mơ. Ngay cả suy nghĩ cùng lười, Hạ Hoằng Huân nói ngắn gọn: “Ngày mai.”
Mục Nham phản đối: “Không được.”
Hạ Hoằng Huân cười: “Không được thì cậu làm gì được tôi nào?”
“Tôi có thể làm được thì sao nào?” Mục
Nham không hài lòng cãi lại một câu, trong lòng thực rất hiếu kỳ, sử
dụng phương thức thăm dò hỏi: “Ở chỗ nào? Cậu không phải trở về đơn vị
sao?” Quả thật không phải là anh lo lắng cho Mục Khả, ở cùng Hạ Hoằng
Huân, còn có gì phải lo lắng. Cái mà anh quan tâm thật chính là tiến
triển của hai người. Cho nên nói, đàn ông cũng buôn chuyện.
“Đã xin phép rồi, không phải về.” Cúi
đầu nhìn Mục Khả đang dựa vào trong lồng ngực anh ngủ say, Hạ Hoằng Huân nói: “Đại đội trưởng Mục, phiền anh thu hồi bệnh nghề nghiệp một chút,
bớt suy nghĩ chút đi.” Dường như hiểu rõ suy nghĩ của Mục Nham, chính
xác hơn là hiểu rõ suy nghĩ của đàn ông, anh trực tiếp cắt chủ đề, giọng kiên quyết nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy. Tôi sẽ thao tác
theo đúng trình tự.”
Thao tác theo đúng trình tự? Mục Nham
quả thực bội phục sát đất người anh em này. Cái tật gọn gang dứt khoát
này của cậu ta rốt cuộc là ưu điểm hay khuyết điểm. Mục Nham bỗng nhiên
có chút lo lắng cho Mục Khả. Một người đàn ông tâm huyết như vậy, em gái nhỏ “Nhu nhược” kia có chịu được nổi hay không đây.
An Dĩ Nhược từ phòng tắm đi ra, thấy Mục Nham nằm ngửa trên giường mỉm cười, cô nhảy lên trên người mà chà đạp
gương mặt đẹp trai của chồng: “Cười ngây ngô như vậy làm gì? Khả Khả có
trở về không?” Dù đã làm mẹ nhưng ở trước mặt người yêu, cô vẫn sẽ bộc
lộ ra tính cách trẻ con của mình, hoàn toàn tương phản hình tượng nhà
thiết kế tài hoa trước mặt người ngoài.
“Không về.” Nghĩ đến câu nói của Hạ
Hoằng Huân “Thao tác theo đúng trình tự ” Mục Nham không nhịn nổi, cười
ha hả ôm chầm lấy vợ hôn nhẹ một cái, vừa hôn vừa mập mờ nói: “Cô ấy bị
Hạ Hằng Huân xử lý rồi.”
Nghe mà xem, sao không thấy bộ dạng của
một ông anh trai tốt đâu cả? Nếu Mục Khả biết, chắc chắn sẽ phải dùng
ánh mắt phẫn nộ ‘vì việc nước mà quên tình nhà.’
An Dĩ Nhược không kịp hiểu “xử lý” này có ý nghĩa gì, bởi vì ý thức lúc này đã bị nụ hôn nóng bỏng của Mục Nham thả trôi tự do.
Hạ Hoằng Huân là một quân nhân rất nguyên tắc. Vậy mà đêm nay, anh làm chuyện trái với lệ thường vượt
ra ngoài dự tính của người khác.
Khi mèo nhỏ ham ngủ khóc đến mệt rồi bất giác dựa vào trong lồng ngực của anh mà ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô.
Cẩn thận kéo áo khoác Mục Khả, Hạ Hoằng Huân theo bản năng ôm cô càng chặt hơn.
Mục Khả ngủ mơ nhẹ nhàng cọ
vào trong ngực anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng áp vào xương đòn,
tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say trong hơi thở nam tính của anh.
Khi ngủ bộ dạng Mục Khả thực
đáng yêu, vẻ nghịch ngợm lúc tỉnh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vừa thanh nhã vừa ngọt ngào, lại dịu dàng mà Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ
nhìn thấy qua.
Mục Khả là cô gái xinh đẹp, da thịt mịn màng trắng nõn như tuyết, đôi mắt rạng rỡ, đôi môi khẽ nhếch
lên, khi mỉm cười thì tràn đầy vẻ mềm mại quyến rũ, là vẻ xinh đẹp động
lòng người không thể che dấu.
Ngồi ở trong xe, Hạ Hoằng Huân lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô… Mắt của anh, nhu tình như nước, tim của anh, khó có thể khống chế rung
động.
Anh chậm rãi cúi người, thân
mật dùng chóp mũi đi cọ cọ lên gương mặt của cô, mềm nhẹ như nước. Nhịn
không được cầm lấy đôi tay bé nhỏ của cô, anh từ từ nhắm hai mắt mãn
nguyện mỉm cười.
Hạ Hoằng Huân thừa nhận, Mục Khả tinh khiết như bông hoa sen, đối với anh mà nói thật sự có lực sát thương rất mạnh.
Bên ngoài nổi gió, chẳng biết
từ lúc nào đã kéo theo mưa phùn rả rích, khung cảnh như được lặng lẽ phủ thên lớp áo khoác thần bí quyến rũ, khiến cho người ta không nỡ quấy
rầy bọn họ.
Cả đêm này, Hạ Hoằng Huân
không hề hôn Mục Khả. Anh chỉ lẳng lặng, ôm chặt lấy cô, cảm giác bình
yên như đang ôm lấy hạnh phúc nửa đời sau của mình vậy.
Một đêm này, Mục Khả lại mơ
thấy mẹ. Bờ biển xanh thẳm, mẹ đón gió mở ra hai tay ôm lấy cô, gió biển mát mẻ thổi làm mái tóc đen dài của bà tung bay, nhẹ nhàng phất qua đôi gò má ngây thơ của cô.
Đêm đen như mực, quá nhiều ấm áp ngọt ngào cùng một chút bình thản biến thành hạnh phúc, như gió lốc ào ào cuốn tới.
Sáng sớm khi tỉnh lại, thân
thể con gái nhỏ xinh nằm trong lòng Hạ Hoằng Huân, nghịch ngợm vươn tay
chạm nhẹ vào lông mi của anh, Mục Khả một lần nữa giấu mặt thật sâu vào
cổ của anh, mím chặt môi ngượng ngùng cười.
Nắng đầu thu sáng rỡ ấm áp chiếu vào gương mặt đẹp đẽ của Hạ Hoằng Huân, anh “Ngủ” khẽ cong khóe môi.
Hôm nay là ngày giỗ Hách Xảo
Mai. Hai nhà Mục, Hách không hẹn mà cùng đến nghĩa trang, mười sáu năm,
gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mà Hách Nghĩa Thành cùng Mục Khả là hai người
duy nhất có thể được phép vắng mặt.
Theo thường lệ Hách Nghĩa
Thành dẫn Mục Khả đến bệnh viện lục quân kiểm tra toàn diện thân thể,
đây là thói quen. Hàng năm cô thường cố ý không đến viếng mẹ cùng mọi
người, sau đó để Hách Nghĩa Thành đưa đi kiểm tra sức khoẻ. Bởi vì Hách Xảo Mai đã dặn cô trong nhật ký: “Khả Khả, thân thể không khỏe mạnh thì tương lai cũng sẽ không hạnh phúc, nghe lời mẹ, hàng năm đúng hạn đi
kiểm tra sức khoẻ, được không?”
Hách Nghĩa Thành bỏ hết công
việc tới đón Mục Khả,
lúc thấy Hạ Hoằng Huân bước chân anh hơi ngừng
lại, trong ánh mắt nhìn Mục Nham có sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Sau đó
anh hít thở sâu một cái, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng được khôi phục lại bình thường, ánh mắt bình tĩnh như không.
Cố ý không để mắt đến sự tồn
tại của Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành lập tức đi đến trước mặt Mục
Khả, theo thói quen đưa tay vò mái tóc rối của cô: “Có thể đi được chưa? Chưa ăn sáng phải không? Chịu khó một chút, trước khi kiểm tra không
thể ăn …” Giọng điệu vẫn quan tâm và dịu dàng như trước.
“Không, ngay cả nước cũng chưa dám uống một ngụm… Gọi điện cho cậu sao cậu không nhận?” Mục Khả
nghiêng đầu liếc anh một cái, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Hoằng Huân,
hiếm khi cô ngượng ngùng thế này, nói: “Ừm, kỳ thật hai người đã gặp
qua, anh ấy…”
Vào cửa đã thấy Hạ Hoằng Huân, trong lòng anh đã để ý, Mục Khả muốn nói gì Hách Nghĩa Thành đã sớm
biết rõ, trong đáy mắt bình tĩnh xuất hiện một tia địch ý, anh trầm
giọng ngắt lời cô: “Được rồi, cậu biết.”
Tâm tình anh trong phút chốc như chìm xuống hầm băng, lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.
“Cậu biết sao?” Cô còn chưa nói gì sao cậu lại biết. Mục Khả hậm hực, giận dỗi im lặng.
Cuộc điện thoại không vui vẻ ngày hôm qua đã làm “bại lộ” quan hệ không đơn giản của Mục Khả và Hạ
Hoằng Huân. Hạ Hoằng Huân thực ra không bất ngờ với phản ứng lúc này của Hách Nghĩa Thành. Dù sao có những lời không cần phải nói rõ, người
thông minh tự nhiên sẽ hiểu.
Anh lặng yên, bình tĩnh đóng
khuy áo, thản nhiên đứng lên: “Không còn sớm, đi thôi, sớm kiểm tra xong sẽ đưa em đi ăn.” Nói với Hách Nghĩa Thành, ánh mắt lại dừng trên
khuôn mặt Mục Khả.
Hách Nghĩa Thành bất mãn nhìn Hạ Hoằng Huân hỏi: “Doanh trưởng Hạ không cần huấn luyện sao?”
Giọng nói của Hạ Hoằng Huân không có chút tức giận, vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh nói: “Vừa đúng lúc có thời gian.”
“Có vẻ như quá phô trương!” Ý tứ rất rõ ràng, không muốn Hạ Hoằng Huân đi cùng.
Hạ Hoằng Huân không thỏa hiệp: “Sức khỏe tốt chính là điều kiện cơ bản để có thể sinh tồn, vậy nên
không thể xem thường.” Lời phía sau của anh ai cũng có thể hiểu được,
anh chú trọng sức khỏe của Mục Khả, vì vậy mới thúc đẩy cô tăng cường
luyện tập, không tiếc vì cô mà “Dĩ hạ phạm thượng” với cấp trên, có thể nói là chăm chỉ hết sức.
Mục Nham chịu không nổi loại
không khí sóng ngầm mãnh liệt này, anh vỗ vỗ bả vai người anh em, nửa
trấn an, nửa nhắc nhở, sau đó nói với Hách Nghĩa Thành: “Để Hoằng Huân
đi cùng hai người, Khả Khả kiểm tra sức khoẻ, cậu ta là bạn trai cũng
không thể không quan tâm.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, đã nói rõ thân phận của Hạ Hoằng Huân, đồng thời giúp Mục Khả hóa giải xấu hổ.
Mục Nham cùng Mục Khả đồng vai phải lứa, nhưng lại lớn hơn Hách Nghĩa Thành mấy tuổi, lời của anh ít
nhiều cũng có trọng lượng.
Ánh mắt Hách Nghĩa Thành dịu
đi, biết nổi giận sẽ khiến “vãn bối” đại đội trưởng Mục mất mặt, sau khi liếc mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, anh trầm mặc đi trước ra cửa.
Đối với Mục Khả mà nói, Hách Nghĩa Thành không nói lời nào đã là quá lắm rồi, hơn nữa còn xuất hiện thêm một
người anh luôn không vừa lòng như Hạ Hoằng Huân, cô có chút không thoải
mái. Cô gãi gãi tóc, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham xin giúp đỡ, hỏi lại
một câu: “Thật sự muốn để hai người họ đi cùng nhau sao? Anh có chắc
không?”
Dù sao cũng có quan hệ huyết
thống, Mục Nham hiểu rõ nghi ngờ của cô, dương dương đắc ý hất cằm bảo
cô đuổi theo Hách Nghĩa Thành. Dù nói thế nào người ta cũng là cậu của
cô, dù gì cũng nên giữ thể diện.
Mục Khả liếc nhìn Hạ Hoằng Huân một cái, lại nhận được ánh mắt có ý giống như vậy.
“Cậu nên chuẩn bị tâm lý, qua
cửa ‘phụ huynh’ này không dễ đâu.” Chờ Mục Khả biến mất dần trong tầm
mắt, Mục Nham lo lắng nói: “Hơn nữa vị Tham mưu trưởng Hách này rất quan tâm Khả Khả, địa vị của cháu gái tuyệt đối cao hơn với bạn gái. So với
cậu, cậu ta càng giống như người yêu của Khả Khả.”
Từ địch ý trong mắt Hách Nghĩa Thành đối với mình, anh đã sớm đoán ra được sẽ có khá nhiều trở ngại
tình yêu, Hạ Hoằng Huân vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Biết rõ nội tình.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Nội tình chính là…” dừng một
chút, Mục Nham giương mắt nhìn nhìn vào quân trang của Hạ Hoằng Huân:
“Nội tình chính là, chú Hai tôi không thích Khả Khả lấy chồng quân
nhân.”
Cái logic gì thế này? Chẳng lẽ đều là quân nhân, Hách Nghĩa Thành sẽ không cưới vợ sao?
Hạ Hoằng Huân dừng bước lại, xoay người nhìn Mục Nham: “Hoàn toàn không thể trở thành lý do ngăn cản tôi!”
Mục Nham thấm thía dặn dò:
“Đừng nhìn bình thường Khả Khả cùng hắn không phân biệt trên dưới, lúc
mấu chốt cô ấy vẫn rất nghe lời Hách Nghĩa Thành. Tình cảm tười mấy hai
mươi năm không phải là giả, cậu tuyệt đối không nên xung đột trực tiếp
với cậu ta, khó tránh khỏi tiền mất tật mang.”
“Xem ra con đường phía trước
trở ngại trùng điệp.” Hạ Hoằng Huân nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa cười nói: “Nếu không thể tấn công chính diện, có thể áp dụng chiến thuật quanh
co.”
Chướng ngại trước mặt, anh liên tục phát huy tinh thần cách mạng chủ nghĩa lạc quan.
Chiến thuật quanh co? Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, Mục Nham nở nụ cười.
Anh thiếu chút nữa đã quên, Hạ Hoằng Huân không chỉ xứng danh vua bộ binh, lại càng là một quan quân
có nhiều mưu lược quân sự, ngoài năng lực đối kháng số một, lại càng
quen dùng chiến thuật “binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đất”.
Chỉ là, tình trường chung quy
khác với chiến trường, Hạ Hoằng Huân cho dù có am hiểu chiến thuật nhưng cũng không thể phát huy hết tác dụng như mong muốn, đúng là có nhiều
việc không thể biết trước được.