Có người nói: “Loài người là diễn viên
trời sinh.” Trong chuyện tình cảm với Mục Khả, cái đặc tính bình tĩnh
không công kích đối phương này thể hiện trên người Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành vô cùng nhuần nhuyễn.
Vì cô bé mà họ yêu thương, bọn họ hết
sức ẩn nhẫn tức giận. Không có Mục Khả ở đây, nhiệt độ bắt đầu kịch liệt giảm xuống, dường như muốn dùng không khí lạnh lẽo đóng băng đối
phương. Hai sĩ quan có năng lực tương đương giằng co không chỉ bằng ánh
mắt, còn có sự tự tin và ngạo khí không ai bì nổi từ tận trong xương
tủy.
Hách Nghĩa Thành sắc mặt âm trầm nhìn Hạ Hoằng Huân, lạnh lùng nói: “Tôi rất hi vọng anh là khách của Mục Nham,
đáng tiếc lại làm tôi thất vọng. Tôi không rảnh nói nhảm với anh, Hạ
Hoằng Huân, anh không thích hợp với Khả Khả.”
Hạ Hoằng Huân đứng ở trong hành lang
ngược sáng, dưới sự trợ giúp của trang phục, dáng người vốn rắn rỏi của
anh càng trở nên cao lớn, chờ y tá đi qua bên người, anh hết sức bình
tĩnh, nói năng có khí phách: “Lời của Tham mưu trưởng Hách đã quá võ
đoán rồi, tôi nhớ anh chưa từng hỏi cô ấy quá trình, sao lại cho rằng
chúng tôi không hợp?”
Hách Nghĩa Thành vô cùng bất mãn: “Nếu
anh đã quen Mục Nham, hẳn phải biết chuyện về Khả Khả, anh cảm thấy
chúng tôi sẽ đồng ý để con bé gả cho một quân nhân?”
Từ lúc có cảm tình đến khi có ý định bắt đầu với cô, Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ cố gắng đi tìm hiểu Mục Khả.
Anh là người thô lỗ, không có nhiều thời gian đi tìm tòi nghiên cứu cái
gọi là bí mật, chỉ cảm thấy thích cô; những chuyện mình không biết thì
Hạ Hoằng Huân sẽ không giấu giếm, anh thẳng thắn: “Nói thật, ngày giỗ
bác gái đến tận tối hôm qua tôi mới biết, những chuyện khác quả thật
tôi không biết gì hết. Hôm nay xin nghỉ đi ra ngoài, cũng vì muốn hiểu
rõ cô ấy hơn một chút, nhưng có vẻ như anh không muốn cho tôi cơ hội
này.”
“Doanh trưởng Hạ không phải rất biết
cách tạo ra cơ hội sao? Tả Minh Hoàng suýt chút nữa bị anh im hơi lặng
tiếng thủ tiêu, vậy mà còn muốn tôi giúp đỡ anh đạt được mục đích?
Chuyện của Khả Khả cho dù tôi không nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”
Chuyện nhà của hai nhà Mục – Hách, Hách Nghĩa Thành không định nói
trắng ra, anh tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chờ đến lúc anh biết tất cả sẽ
hiểu tại sao tôi lại phản đối, không chỉ có tôi, tôi tin rằng trừ Mục
Nham ra, anh sẽ không được bất kỳ ai ủng hộ.”
Hách Nghĩa Thành tức giận một phần cũng
do Mục Nham, anh không hiểu, sao anh ta lại ủng hộ Khả Khả cùng Hạ Hoằng Huân. Bây giờ anh có chút xúc động muốn đánh Mục Nham một trận. Cố nén
sự tức giận xuống, anh đứng dậy nhìn thẳng vào Hạ Hoằng Huân: “Hạ Hoằng
Huân, tôi thừa nhận tôi thưởng thức anh. Ở bộ đội nhiều năm như vậy,
người có thể để cho Hách Nghĩa Thành tôi khâm phục không nhiều, anh coi như một trong số đó, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để cho tôi chấp nhận anh trở thành bạn đời của Khả Khả. Con bé cần một gia đình
bình thường, cùng chồng sống qua ngày. Quân hôn, anh có biết như vậy sẽ
khiến Khả Khả khổ sở hơn những người phụ nữ bình thường bao nhiêu lần
không? Anh hiểu ý tôi chứ? Anh nhẫn tâm để cho con bé một mình ở nhà
sống qua ngày? Anh có biết mùi vị đó như thế nào không! Nếu anh thật
lòng yêu con bé, tuyệt đối không để cho con bé phải gánh hai chữ ‘ chị
dâu ’ kia.”
Chị dâu, là xưng hô thân thiết nhất
trong quân doanh với phụ nữ. Vậy mà, sau lưng phần tình cảm vĩ đại này
cất dấu bao nhiêu gian khổ người ngoài không thể biết? Chỉ có người phụ
nữ trong hoàn cảnh đó mới biết, đó là một lối đi đầy chông gai.
Hạ Hoằng Huân bội phục Hách Nghĩa Thành, tư tưởng công tác của anh ta tuyệt đối không kém Chính ủy. Chỉ là,
những điều này không thể thuyết phục anh. Anh là người rất cố chấp,
những chuyện anh đã quyết định, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
“Hình thức ở chung của mỗi đôi, mỗi cặp
vợ chồng là khác nhau, mọi người không thể ở bên nhau từng giây từng
phút. Ngoại trừ quân nhân, còn có rất nhiều người yên lặng chịu đựng nỗi khổ mỗi người một nơi. Anh trước đừng nóng vội, chờ tôi nói hết lời.
Hách Nghĩa Thành, ý của anh tôi hiểu, anh yêu thương cô ấy, sợ cô theo
tôi phải chịu khổ. Nhưng anh đã quên mất một điều, trước không nói tôi
có điều kiện để cho cô theo quân, cô ấy vốn không cần một mình sống qua
ngày. Cho dù cô ấy không theo quân, chúng tôi cùng ở thành phố A, hoàn
toàn có thể sinh hoạt giống như những đôi vợ chồng bình thường. Tối
thiểu, lúc cô ấy cần tôi, tôi có thể bảo đảm cố gắng hết sức chạy tới.
Tôi tin rằng, cô ấy có thể gánh chịu được hai tiếng ‘ chị dâu ’ kia,
xin anh không nên coi thường sự kiên cường của cô ấy.” Dưới tình thế cấp bách, Hạ Hoằng Huân không kịp nghĩ cái gì mà bối phận hay không bối
phận, đã gọi thẳng tên Hách Nghĩa Thành.
“Là tôi coi thường sự kiên cường của con bé vậy thì anh đánh giá cao sức chịu đựng của con bé? Ở cùng một thành
phố thì có ích gì? Lúc chị tôi ra đi Mục Khải Minh cũng ở thành phố A
này, nhưng vẫn không thấy mặt lần cuối.” Hách Nghĩa Thành tức giận, lúc
này anh giống như ống thuốc nổ, anh lên giọng nói: “Bình thường? Chỉ là
vớ vẩn! Thế nào là bình thường? Anh nói cho tôi biết thế nào bình
thường? Tôi anh đều là những người vác ba lô bước đi. Phía trên ra chỉ
thị, anh đi hay không đi? Anh dám nói anh có thể vì con bé mà cãi lệnh
sao? Còn muốn sinh hoạt giống như vợ chồng bình thường!” Hách Nghĩa
Thành lấy giọng còn cao hơn Hứa Nhị Hòa mắng: “Anh như vậy thật mẹ nó
kiên định! Tôi cũng sắp tin là thật mất rồi!”
Hạ Hoằng Huân đang muốn cãi lại, Hách
Nghĩa Thành lại trách móc nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi khuyên anh đừng tự
hủy tương lai. Không ngại nói cho anh biết, Hách Nghĩa Thành tôi không
gật đầu, Thiên Vương lão tử cũng không dám phê chuẩn báo cáo cho anh kết hôn.” Ném điện thoại của Mục Khả xuống, anh bỏ lại lời nói bực tức rời
đi, vừa đi vừa lấy điện thoại di động đã vang lên nãy giờ ra nghe, nhận
liền quát: “Ông đây ra ngoài chưa tới nửa ngày, thế quỷ nào lại lắm việc như vậy?” Nghe một vị tham mưu bên kia hồi báo, cơn tức của anh bình ổn hơn rất nhiều: “Biết, cán bộ khảo hạch đổi đến mùng sáu tháng sau, được rồi, tôi lập tức trở về.”
Nhìn bóng dáng Hách Nghĩa Thành biến mất tại đầu cầu thang, Hạ Hoằng Huân phiền não vò vò tóc, thất bại ngồi ở trên bang ghế trống trải, nửa ngày không động đậy.
Hiệp một, giao đấu chính diện, Hạ Hoằng Huân thảm bại. Anh nhận ra, vị ‘phụ huynh’ không dễ qua cửa mà Mục Nham nói, trên thực tế đúng là chỉ Hách Nghĩa Thành. Tầm ảnh hưởng của anh
ta không chỉ đơn giản thể hiện ở bên Mục Khả; mà sự thực ở bên Mục gia
cùng Hách gia, lời nói của anh ta đều cực kỳ có trọng lượng, chỉ bằng
mười sáu năm anh ta chăm sóc Mục Khả, ông Mục đối với Cậu út này có thể
nói là nói gì nghe nấy. Dĩ nhiên, những thứ này sau này anh mới biết.
Đang lúc Hạ Hoằng Huân vẫn ngẩn người,
Mục Khả hoàn thành kiểm tra đầu tiên đi ra, không nhìn thấy Hách Nghĩa
Thành, cô hỏi: ” Tham mưu trưởng Hách đâu?” Bởi vì chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, khi Mục Khả dần dần hiểu chuyện rất ít khi gọi Hách Nghĩa
Thành là cậu út, trừ phi là làm nũng sau khi gây họa, bình thường cô đều dùng chức vụ của anh gọi anh.
Đưa di động cho Mục Khả, Hạ Hoằng Huân nói: “Đơn vị có chuyện, anh ta đi trước.”
Mục Khả cảm nhận được tâm tình anh có biến chuyển, không hiểu hỏi: “Hai người cãi nhau?”
Hạ Hoằng Huân ừ một tiếng, ngay sau đó
lại phủ nhận nói: “Không có. Hai bọn tôi tuổi cộng lại cũng trên năm
mươi rồi, còn cãi nhau cái gì.” Thấy Mục Khả làm vẻ mặt không tin, anh
khó được ngượng ngùng cười, thất bại nói: “Sự thật là, anh ta mắng tôi
một trận.”
“Cậu mắng anh?” Mục Khả ngược lại gặp
qua Hách Nghĩa Thành mắng người, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ mắng Hạ
Hoằng Huân, dù thế nào người ta cũng là Trung tá. Còn nữa, không nể mặt
thầy chùa thì cũng phải nể mặt phật, dầu gì cũng là bạn trai cô, lẽ ra
nên chừa chút tình cảm chứ.
Hạ Hoằng Huân làm như thật gật đầu: “Còn rất hung dữ.” Tạm ngừng, anh cười trêu chọc Mục Khả: “Nói nếu tôi dám
đối xử không tốt với em, gặp tôi một lần xử lý một lần.”
Mục Khả gần như bị anh lừa rồi, nửa tin nửa ngờ lầm bầm: “Thật hay giả vậy?”
“Giả!” Hạ Hoằng Huân sờ
sờ tóc cô: “Nha đầu ngốc.”
Không biết vì sao, Mục Khả cảm thấy lúc
này Hạ Hoằng Huân nói chuyện giọng nói đặc biệt tình nồng. Cô thừa dịp
Tả Minh Hoàng còn chưa mang hồ sơ ra, tiến lên một bước, đưa đôi tay
nhỏ bé xoa eo anh.
Đã trải qua “Sa trường” Hạ Hoằng Huân
bị cử chỉ thân mật đột nhiên của cô làm sợ hết hồn, anh hỏi: “Sao vậy?” Khi thời gian bên nhau tang dần, Doanh trưởng Hạ cũng dần phát hiện lá
gan đồng chí nhỏ Mục Khả rất lớn, cô thật sự có xấu hổ, nhưng không chút giả vờ, thích chính là thích, dính người chính là dính người. Điểm này, anh thích nhất.
Mục Khả khẽ đỏ mặt: “Bác sõ Hạ là em anh à, vừa rồi sao không nói rõ? Hại em cho là......” Cô chẳng qua
giống như vô ý mà biết được tên đầy đủ của bác sĩ Hạ từ trong miệng Tả
Minh Hoàng, nếu như nhớ không lầm, đúng là em gái Hạ Hoằng Huân, đêm đó
anh có đề cập tới một lần.
“Tôi cũng không có cơ hội nói, em không
thèm liếc tôi lấy một cái, hoàn toàn coi tôi như không khí.” Hạ Hoằng
Huân cười cười, trong lòng ngọt ngào khó tả, giải thích nói: “Không phải từng nói cho em Nhã Ngôn làm ở bệnh viện lục quân rồi sao, y tá cũng
gọi bác sĩ Hạ, chỉ có nha đầu ngốc nghếch như em không phản ứng kịp.
Ghen à?” Cũng biết tình cảnh gặp mặt với Hạ Nhã Ngôn lúc trước làm cô
hiểu lầm, vật nhỏ đang ghen rồi, chứng tỏ bắt đầu để ý anh.
“Cho anh đẹp mặt.” Mục Khả mạnh miệng
phủ nhận, lại thân thiết hỏi: “Bác sĩ Hạ nói thắt lưng của anh từng bị
thương, có nghiêm trọng không? Đã khỏi hẳn chưa?”
“Tốt lắm, đã khỏi hẳn từ lâu. Đừng gọi
bác sĩ Hạ, về sau con bé phải gọi em là chị dâu, trực tiếp gọi Nhã Ngôn
là được.” Cảm giác được người quan tâm quá ấm áp, Hạ Hoằng Huân không
nhịn được nở nụ cười, kéo đôi tay nhỏ bé đang sờ loạn trên thắt lưng,
hạ thấp giọng mập mờ nói: “Đừng loạn sờ được không? Ảnh hưởng không
tốt.”
Mục Khả rút tay về đánh anh, Hạ Hoằng
Huân cười càng lúc càng đắc ý, thấy bốn bề vắng lặng, anh cúi người
nhanh chóng hôn một cái trên gò má ửng hồng của cô.
“Sẽ bị người ta nhìn thấy!” Mục Khả vuốt mặt lui về phía sau hai bước, vừa gấp vừa quẫn mắng anh, “Bại hoại!”
Tha thứ cho chỉ trích không có chừng mực của cô, ai bảo đồng chí Hạ
Hoằng Huân dọa sợ nha đầu nhỏ trước giờ khó thuần phục.
“Không phải tôi đang tốc chiến tốc thắng sao.” Hạ Hoằng Huân thẳng thắn cười, giơ tay lên vò rối tóc đen trên
đầu cô, kiên nhẫn cải chính nói: “Trích lời ** nói cho chúng tôi, không
lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là giở trò lưu manh. Mục đích của tôi rất rõ ràng, cuối cùng là muốn lấy em, cho nên không thể chụp mũ
bừa bãi cái danh ‘ bại hoại ’ lên đầu tôi, nghe không?”
“Anh đáng ghét.” So với da mặt dày của
anh, Mục Khả đương nhiên không phải là đối thủ, cô tính trẻ con ngồi ở
trên ghế cách anh khá xa, trong miệng lẩm bẩm: “Không nói chuyện với anh nữa.”
Hạ Hoằng Huân đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ý vị sâu xa giáo dục nói: “Không phải giữ khoảng cách là có thể bảo vệ mình. Em đó, không thành thục chút nào.”
Có Tả Minh Hoàng đi cùng, một loạt kiểm
tra hoàn thành rất nhanh chóng, chỉ trừ lúc thử máu xảy ra chút xíu
ngoài ý muốn, cái khác đều rất thuận lợi.
“Lúc rút máu có gì mà đau? Em coi như bị con muỗi cắn một cái.” Hạ Hoằng Huân không nghĩ tới Mục Khả sợ đau như
vậy, anh dụ dỗ cô nói: “Không phải có tôi ở đây sao, sợ cái gì, không
sao đâu.”
Kiểm tra sức khoẻ hai năm qua Tả Minh
Hoàng đều ở đây, anh biết Mục Khả sợ nhất là lấy máu, thấy tình huống
vẫn không cải thiện, anh cũng không nhịn được dịu dàng khuyên: “Khả Khả, chỉ lấy một chút, thật sự không đau.”
“Kim tiêm lớn như vậy ghim vào trong
cánh tay sao có thể không đau? Em cũng không phải trẻ con ba tuổi.” Mục
Khả nhìn Hạ Hoằng Huân xin giúp đỡ: “Dù sao kết quả kiểm tra hàng năm
cũng rất khỏe mạnh, không thử máu cũng được. Anh đi nói với họ, em
không lấy máu.”
Dáng vẻ đáng thương của Mục Khả Khả đặc
biệt làm cho người ta đau lòng, Hạ Hoằng Huân có chút mềm lòng, nhưng
nghĩ đến sức khỏe của cô, anh kiên quyết nói: “Không được.”
“Có bạn trai như anh sao? Nhìn em bị bắt nạt!” Tính tùy hứng của Mục Khả bắt đầu phát tác, cô quên còn có bác sĩ đứng bên cạnh, lớn tiếng mắng anh: “Bại hoại! Bại hoại! Bại hoại!”
Hạ Hoằng Huân dở khóc dở cười, mặc cô
giương nanh múa vuốt kháng cự, vẫn quyết tâm nhất định phải kiểm tra
toàn diện, chết sống không chịu thỏa hiệp, cuối cùng không thể không
dùng dùng vũ lực, không để ý đến hình tượng ôm Mục Khả vào trong ngực,
rốt cuộc mới khiến bác sĩ “Đắc thủ”.
Sau, Mục Khả nước mắt lưng tròng trách
anh: “Lúc anh ôm không thể nhẹ một chút sao? Em suýt nữa bị siết đau sốc hông rồi.” Chợt nhớ tới nụ hôn có lực của anh, cô ngượng ngùng giương
mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Là tôi sợ em lộn xộn chứ sao.” Dùng
bông thấm thuốc xoa nhẹ lên cánh tay của cô, Hạ Hoằng Huân đau lòng nói: “Khó trách em sợ, nhìn kim tiêm đâm vào người em, quả thật dọa người.”
Mình gãy xương cũng cảm thấy không sao, ngược lại nhìn cây kim đâm vào
da thịt mịn màng như trẻ con của cô, anh lại đau vô cùng.
“Vô nghĩa!” Mục Khả hừ một tiếng bày tỏ bất mãn.
Nhìn toàn bộ quá trình, thông minh như
Tả Minh Hoàng sao có thể không rõ. Chờ Mục Khả làm hết tất cả các kiểm
tra, anh không đề cập tới chuyện cùng ăn cơm, chỉ nói với cô: “Có kết
quả kiểm tra anh thuận đường sẽ đưa tới trường học em, em không cần tới
lấy, bệnh viện ngược đường với chỗ em ở.”
Nếu người ta đã nói như vậy, Hạ Hoằng
Huân đương nhiên không thể cự tuyệt. Sau khi nói cám ơn anh mang Mục Khả rời đi, tính đến phòng làm việc khoa Chỉnh hình tìm Hạ Nhã Ngôn, muốn
chính thức giới thiệu bạn gái và em gái. Kết quả Hạ Nhã Ngôn không có ở
đây, ngược lại đụng phải một người quen cũ.
Thích Tử Di mặc áo blouse trắng, tóc dài tùy ý thả sao đầu, trên gương mặt xinh đẹp trắng noãn là đôi môi khỏe
mạnh đỏ thắm, cô quyến rũ cười nhạt, tự nhiên phóng khoáng nói: “Đến
gặp Nhã Ngôn sao? Hay thắt lưng lại đau?”
Gương mặt trải qua thử thách của năm
tháng bình tĩnh không biến sắc, Hạ Hoằng Huân trả lời không có độ ấm,
anh nói: “Theo bạn gái tôi đến làm kiểm tra thân thể, thuận đường gặp
Nhã Ngôn.”
“Bạn gái?” Thích Tử Di dường như có chút ngoài ý muốn, lấy ánh mắt tìm tòi quan sát cô gái xinh đẹp động lòng
người bên cạnh Hạ Hoằng Huân, sau đó cô cười, có thâm ý khác nói: “Anh
thay đổi, cẩn thận hơn nhiều so với ngày trước.”