Mặc dù là em gái Hạ Hoằng Huân, nhưng đối với Mục Khả mà nói thì Hạ Nhã
Ngôn vẫn còn xa lạ, mà cô cũng không có hảo cảm với cô bạn gái quyến rũ
trước của anh, cho nên Mục Khả cũng không có ý định chào hỏi. Dù sao
với quan hệ bây giờ của cô với Hạ Nhã Ngôn thì cũng chưa cần thiết
lắm. Tuy nhiên, dường như Thích Tử Di và Hạ Nhã nhìn thấy cô, đi thẳng
đến bàn cô. Chỉ có điều, Mục Khả đã đoán sai, mục tiêu của hai người bọn họ không phải là cô, mà là hai người đàn ông ngồi cạnh cô – Tả Minh
Hoàng và Hách Nghĩa Thành.
Thích Tử Di tuy nhìn thấy Mục Khả nhưng lại giả vờ như không thấy, nở nụ cười máy móc, tiện tay bới nhẹ mái tóc dài xoăn nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng:
“Thật là trùng hợp, Minh Hoàng, sao anh lại tới nơi xa như vậy để ăn
cơm?” Hai người bọn họ cùng làm việc tại bệnh viện quân y nên đương
nhiên quen biết nhau.
Cũng không biết giữa Thích Tử Di và Mục Khả có gì đó, Tả Minh Hoàng suy nghĩ đăm chiêu, nhìn Hạ Nhã Ngôn, lập tức tao nhã đứng lên, ánh mắt mái tóc
đen của Mục Khả, ôn hòa giải thích: “Đây là bạn của anh, cô ấy đi làm ở
gần đây.” Biểu cảm bình thản ung dung giống như có quan hệ thân thiết
với Mục Khả, ánh mắt quyến luyến không bỏ sót một chi tiết nào.
Hách Nghĩa Thành mặc quân trang, là quân nhân đương nhiên anh không thể là
người bạn đi làm ở gần đây Tả Minh Hoàng nói đến được. Như vậy, xem ra
người cậu ta muốn ám chỉ không cần nói cũng đã biết. Ánh mắt Hạ Nhã Ngôn lướt qua anh, dời về Mục Khả đang ngồi đối diện anh. Dĩ nhiên cô không
quên lần trước trong bệnh viện đã gặp cô gái xinh đẹp này, vả lại ký ức
hãy còn mới mẻ.
Trong lòng không tránh khỏi rung động, ngay sau đó cô lấy lại bình tĩnh mỉm
cười. Cô gật đầu với Mục Khả coi như chào hỏi, vừa khách khí vừa nhàn
nhạt chào một tiếng: “Bác sỹ Tả.” Sau đó quay sang Hách Nghĩa Thành lễ
phép nói: “Tham mưu trưởng Hách, lại gặp nhau rồi!”
Hách Nghĩa Thành thu lại vẻ không vui trên mặt, anh đứng dậy lịch sự chào:
“Bác sỹ Hạ!” Lời còn chưa nói xong, anh nhanh tay kéo cô lại gần, tránh
được nhân viên phục vụ đang bưng khay bước nhanh qua.
Đột nhiên va chạm tay chân thân mật làm tim Hạ Nhã Ngôn đập loạn nhịp. Xoay người lại nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bưng bát canh nóng, cô khẽ
nhíu mày, quay ra thẹn thùng mỉm cười với Hách Nghĩa Thành: “Làm sao mà
lần nào cũng bị xấu mặt trước mặt anh.” Tuy ngoài miệng là nói vậy,
nhưng trong lòng lại nghĩ tất cả đều là do đôi giày cao gót của cô gây
họa, nhất định lúc trở về phải bẻ gãy hết gót mới được.
Hách Nghĩa Thành khẽ nhíu mày, vừa đùa vừa nói: “Ý của cô không phải đang trách tôi xuất hiện không đúng lúc chứ?”
Hạ nhã Ngôn hơi chau mày, giọng nói có chút chấp nhận đáp: “Anh nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần dí dỏm, có phần giống khi Mục Khả bướng bỉnh, khiến cho Hách Nghĩa Thành khẽ mỉm cười.
Có chút bất ngờ khi Hách Nghĩa Thành quen biết Hạ Nhã Ngôn, Mục Khả thả
thìa sữa chua trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc nhìn
thấy Thích Tử Di. Lúc này, Hạ Nhã Ngôn giống như vừa phát hiện ra vùng
đất mới, cô không đầu không cúi hỏi: “Cô tên là Mục Khả?”
Nhìn theo ánh mắt nghi hoặc của cô về phía tên viết trên trên báo cáo kiểm
tra của bệnh viện quân y, Mục Khả khẽ gật đầu một cái: “Đúng vậy, Mục
Khả.” Nghĩ đến cô ấy là em gái của bạn trai, Mục Khả không hiểu sao có
chút căng thẳng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhã Ngôn xuất hiện một tia vui mừng, cô hỏi tới: “Cô biết Hạ Hoằng Huân sao?”
Không bỏ qua tia nhìn sắc bén trong mắt của Thích Tử Di, Mục Khả lần nữa gật
đầu, giọng nói có chút xấu hổ: “Lần trước anh ấy cùng tôi đến bệnh viện
hai người, kiểm tra sức khoẻ xong đã đi tìm cô, y tá nói cô đi kiểm tra
phòng bệnh nhân nên không gặp.” Mục Khả cũng không có ý định trực tiếp
giải thích quan hệ giữa mình và Hạ Hoằng Huân, cô cũng đoán được Hạ Nhã
Ngôn hỏi cô điều này hẳn đã biết gì đó.
Hạ Nhã Ngôn quan sát cô gái điềm tĩnh tươi cười trước mặt, trong ánh mắt
thoáng hiện nên nét cười, cô thân thiện trịnh trọng tự giới thiệu về
mình: “Xin chào, Mục Khả, tôi là em gái của Hạ Hoằng Huân – Hạ Nhã Ngôn. Ngày hôm trước anh ấy gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi xem kết quả
kiểm tra sức khỏe của cô, không ngờ hôm nay được gặp. Rất hân hạnh được
biết cô.”
Thì ra là anh còn băn khoăn chuyện kiểm tra sức khoẻ của cô. Mục Khả buồn
cười, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái mà sáng rỡ, cảm giác buồn bực vì
Hách Nghĩa Thành trước đó đều bị quét sạch. Cảm giác được quan tâm dâng
lên trong lòng, Mục Khả cảm thấy thực ấm áp, cô nói: “Tôi cũng vậy, rất
hân hạnh được biết cô, bác sỹ Hạ.”
Hạ Nhã Ngôn như thể hai người đã quen biết từ lâu, cô nói: “Gọi tôi là Nhã Ngôn đi, để cho anh trai tôi biết cô gọi tôi là bác sỹ Hạ, lại phạt tôi đứng tư thế hành quân hoặc chạy vòng vòng cái gì đó, tôi không có gan
chọc giận anh ấy đâu.”
Mục Khả biết điều khéo gọi một tiếng: “Nhã Ngôn.” Trong lòng thầm suy nghĩ: người kia quả thực rất thích phạt người khác, trừ tư thế hành quân và
chạy vòng, chẳng lẽ không có ý tưởng gì mới mẻ hơn sao?
Nhìn nét cười còn rạng rỡ trên mặt Hạ Nhã Ngôn, tâm tình tốt vất vả lắm mới
lấy lại được của Hách Nghĩa Thành bỗng tan thành mây khói. Trong mắt anh thậm chí còn có chút lửa giận, nghĩ thầm chỉ một mình Hạ Hoằng Huân còn chưa giải quyết xong, tại sao bây giờ còn xuất hiện thêm em gái nữa? Đã vậy anh còn hai lần ra tay giúp đỡ người ta? Vậy nên anh tức giận nói
chen vào giữa hai người, hỏi Mục Khả: “Ăn no chưa? No bụng rồi thì đi
thôi, cậu còn có việc.”
Mục Khả sợ run lên, ngay sau đó dường như đã hiểu ra gì đó, cô biết điều nói: “Cháu vốn không đói, là hai người đã ăn no chưa?”
“No rồi.” Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói với nhân viên phục vụ đi qua: “Tính tiền!”
Không biết quan hệ của Hách Nghĩa Thành và Mục Khả là quan hệ gì nên Hạ Nhã
Ngôn tất nhiên không biết anh ta cùng anh trai mình có hiềm khích. Không kịp phản ứng với vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng của anh, vẫn còn đang suy
nghĩ không biết nên nói thế nào, đã thấy Hách Nghĩa Thành nhanh nhẹn
thanh toán hóa đơn. Còn không để ý đang mặc quân trang trên người, vô
cùng thân mật dắt tay Mục Khả đi, cũng không nói thêm lời nào đi ra
ngoài.
Hạ Nhã Ngôn không thể làm gì khác hơn ngoài nói với Mục Khả: “Ngày nào đó
anh tôi được nghỉ phép, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, hẹn gặp
lại.”
Không đợi Mục Khả trả lời, Hách Nghĩa Thành lạnh lùng từ chối: “Tốt nhất là đừng gặp lại nữa!”
Nhìn bóng dáng của chị dâu nhỏ bé giống như là bị Hách Nghĩa Thành bắt cóc
mang đi, Hạ Nhã Ngôn bất mãn lẩm bẩm: “Quả thật không thể hiểu được!
Tham Mưu Trưởng thì ngon lắm sao? Lôi kéo người ta như kéo con mèo vậy!” Xoay người lại thấy gương mặt thất thần của Thích Tử Di, cô khoác tay
bạn tốt, nửa đùa nửa thật nói: “Cái bộ dạng này của cậu sẽ khiến mình
lầm tưởng rằng cậu với anh trai mình tình cũ chưa dứt đó.”
Thích tử di nghe vậy chỉ cười gượng, cô không nói gì, giống như chấp nhận những lời Hạ Nhã Ngôn nói là đúng.
Đối với bạn tốt từng thay đổi tình cảm, Hạ Nhã Ngôn đã tha thứ. Không phải
cô phản bội anh trai thiên vị bạn tốt, chỉ vì Hạ Hoằng Huân nói với cô
rằng: “Cô ấy không sai. Bọn anh chỉ vì không hợp nhau, chia tay là
chuyện sớm hay muộn. Không cần vì vậy ảnh hưởng đến tình cảm tốt đẹp của chị em hai người, không cần thiết.”
“Sao vậy? Không phải vẫn luôn nói hi vọng anh tôi sớm tìm được bạn gái sao?” Hạ Nhã Ngôn không hiểu phản ứng của Thích Tử Di như vậy là có ý gì, cô
nói: “Vẻ mặt buồn bã của cậu không phải là vẻ mặt của một “cô dâu sắp
lên xe hoa” nên có.”
Không biết có phải do mấy chữ “Cô dâu sắp lên xe hoa” khiến cô hơi nhói lòng, Thích Tử Di bỗng nhiêm cảm thấy choáng váng, cô mờ mịt nhìn gương mặt
Hạ Nhã Ngôn gần trong gang tấc, vẻ mặt hiện lên chút hoảng hốt. Lúc sau
thoáng hiện lên nụ cười còn khó coi hơn khóc, ra vẻ không có chuyện gì
nói: “Đừng có đoán bừa, mình đang nghĩ bạn gái của Hạ Hoằng Huân vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp thôi.”
Hạ Nhã Ngôn cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô còn đang mải mê đắm chìm
trong hưng phấn khi nhìn thấy chị dâu, thuận miệng nói: “Nghe anh trai
mình nói Mục Khả mới hai mươi hai tuổi, năm nay mới vừa tốt nghiệp đại
học, là giáo viên trường C.” Nghĩ đến lúc anh trai gọi điện thoại cho cô bảo cô đi xem kết quả khám bệnh của Mục Khả, cô vui vẻ nói: “Có thể
nhìn ra anh trai tôi đặc biệt để ý Mục Khả, nếu mẹ tôi biết được, chắc
hẳn bà sẽ cười đến mức không khép miệng
được mất…”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Thích Tử Di cố chấp cho rằng trong lời nói của Hạ Nhã Ngôn ẩn chưa hàm ý gì khác, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Vô tình gặp mặt Hạ Nhã Ngôn khiến cho tâm tình của Mục Khả rất tốt. Cho
nên khi buổi chiều Mục Thần gọi điện thoại nói đợi cô về nhà ăn cơm, cô
không từ chối giống trước kia nữa, ngược lại hỏi em trai: “Có cần gì nữa không? Chị tiện đường mua về luôn.”
Mục Thần dường như đã quen với thói “Không hữu nghị” của Mục Khả, cậu nói
không đầu không đuôi: “Là chị sao, Bà chị? Không phải nhầm máy chứ?”
Mục Khả mắng cậu: “Nhầm thành quốc tế đường dài rồi!”
Mục Thần cười hắc hắc: “Chủ yếu là em đã quen với thói “bạo lực” của chị rồi.”
Mục Khả tức giận cãi lại: “Chị đây càng có thói quen “bạo lực” em.”
Mục Thần cười to: “Xem ra huấn luyện quân sự rất khá. Bà chị, chị còn hài hước hơn trước kia.”
“Tưởng chị đang trêu em chắc? Cứ đợi đấy xem chị trở về dạy dỗ em như thế nào, đồ không biết lớn nhỏ!”
Bản tính bắt đầu bộc lộ, đầu bên kia điện thoại, Mục Thần bắt đầu mặc niệm cho anh rể tương lai.
Gần bảy giờ, Hách Nghĩa Thành tới đón Mục Khả về nhà. Hai mươi phút sau đến nơi, cảnh vệ nhận ra xe của Hách Nghĩa Thành, nhanh chóng mở cửa chính, lúc bọn họ đi qua cung kính chào một cái.
Mục Khả có chìa khóa trong nhà, nhưng từ lúc lên đại học cô không thường
xuyên về nhà nên không dùng nữa, mỗi lần cùng Hách Nghĩa Thành trở về
đều nhấn chuông cửa, lần này cũng như vậy.
Mục Thần nghe được tiếng chuông cửa liền từ trong phòng chạy đến, cửa mở ra trong nháy mắt cậu không còn quan tâm đến hình tượng ôm chầm lấy Mục
Khả, hưng phấn gọi: “Chị!”
Hách Nghĩa Thành đã quá quen với cảnh tượng như vậy liền đá Mục Thần một cái thẳng vào trong nhà, Mục Khả oán trách: “Nam nữ thụ thụ bất thân không
hiểu sao! Chờ đến lúc em có bạn gái xem còn dám ôm bà chị này nữa hay
không?”
“Vẫn ôm chứ sao! Bạn gái nào có quan trọng hơn chị được.” Mục Thần buông
tay, nhận lấy túi đồ trong tay Mục Khả, cười hì hì nói: “Mua quà cho em
sao?”
Nhìn cái đầu của em trai còn cao hơn cả mình, Mục Khả cũng không khách khí
bấm gương mặt ngây thơ của cậu: “Không có quà! Là em gọi điện thoại
xuyên ra nước ngoài, chứ chị cũng không thực sự đi ra nước ngoài. Lấy
đâu ra quà tăng?......”
“Tiểu Thần, không được đòi chị quà.” Hách Ức Mai đeo tạp dề từ trong phòng
bếp đi ra, vừa trìu mến nhìn Mục Khả vừa cười ái ngại, nhẹ giọng gọi tên thân mật của cô: “Khả Khả.”
Nhìn gương mặt cực giống gương mặt của mẹ, Mục Khả không kiềm chế được muốn
khóc, cô không mở miệng, chỉ gật đầu một cái, trầm mặc theo Mục Thần vào nhà, vào gian phòng trước kia của mình.
Bài trí trong phòng không có gì thay đổi. Ngoại chiếc chăn mỏng màu vàng
được gấp rất chỉnh tề đặt trên giường, tất cả vẫn giống như trước khi cô rời đi. Mục Khả lấy ra một quyển album ảnh cũ kỹ trong ngăn kéo, ngồi ở trên thảm lông màu trắng tỉ mỉ lật từng trang xem.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào xinh đẹp hiện lên trên gương mặt của mẹ khiến
cảm xúc trong nháy mắt dâng trào, Mục Khả vuốt nhẹ gương mặt của Hách
Xảo Mai trong tấm hình, lẩm bẩm gọi: “Mẹ......”
Đây vốn là một quyển album ghi lại quá trình trưởng thành của Mục Khả, là
Hách Xảo Mai trước khi mất tự tay sửa sang lại. Góp nhặt từ lúc Mục Khả
ra đời, một trăm ngày, một tuổi, rồi cho đến lúc năm tuổi, mỗi giai đoạn khác nhau đều lưu lại ảnh chụp. Lật từ đầu tới cuối, giữa quyển album
photo thật dày, ngoại trừ ảnh cô cùng mẹ chụp chung, chỉ có duy nhất một bức ảnh gia đình ba người.
Không để cho Mục Khả quá nhiều thời gian sầu não, cánh cửa phòng ngủ bị gõ một hồi, Mục Thần ló đầu vào: “Chị, ăn cơm thôi!”
Lúc đi tới phòng ăn Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành đã ngồi ở đó, thấy
Mục Khả đi vào, Hách Ức Mai nói: “Khả Khả, ngồi bên cạnh cha con.”
Trong nháy mắt chạm đến ánh mắt của cha, Mục Khả yên lặng ngồi xuống.”
Biết rõ con gái sẽ không gọi ông một tiếng “Cha”, gương mặt Mục Khải Minh
hiện rõ một nét thất vọng, ông trầm mặc thở dài, chỉ nói: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm tối bắt đầu trong không khí đè nén. Trong bữa ăn, ngoài Mục Thần
liên tục nói, không ai mở miệng cả. Gắp miếng cá bỏ vào trong chén của
Mục Khả, cậu nói: “Chị, chị ăn cơm sao giống mèo vậy? Ăn nhiều một chút, xem chị gầy thế kia, bảo con khỉ phải sống thế nào......” Lại gắp
thêm chút rau cải đưa tới: “Cũng không nên chỉ ăn thịt, mặn chay phối
hợp mới khỏe mạnh......”
Nghe ông nhắc nhở y hệt ông cụ nôn, Mục Khả tự nhiên nhớ tới ngày chia tay
Hạ Hoằng Huân dặn dò cô từng câu từng chữ, cùng với lúc hai người không được gặp nhau anh gọi điện thoại đúng giờ gọi cô rời giường. Cô không
nhịn được mỉm cười một cái. Cảm giác loại càu nhàu quen thuộc này, là
điểm đáng yêu nhất khi có người thân.
Lúc rửa chén, Hách Ức Mai hỏi thăm cô huấn luyện quân sự có cực khổ hay
không, công việc của cô có hài lòng thoải mái hay không, giọng nói có vẻ dè dặt cẩn thận. Mục Khả đáp lại từng câu, nhận ra bà có vẻ như muốn
nói gì đó nhưng lại thôi, cô hỏi: “Dì có chuyện gì sao? Hay là tôi đã
làm sai việc gì?” Ở trong nhà này, cô từ đầu đến cuối đều khách sáo như
vậy.
Hách Ức Mai trầm mặc một chút, giống như đang cẩn thận lựa lời, sau đó mới
nói: “Khả Khả, dì nghe Nghĩa Thành nói con có bạn trai.”
Mục Khả cũng không có ý định giấu giếm sự tồn tại của Hạ Hoằng Huân, cô thản nhiên nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì không?”
“Khả Khả......” Hách Ức Mai có chút do dự, bà suy nghĩ kỹ mấy ngày nay, đến lúc nhìn thấy Mục Khả, vẫn không xác định được nên lấy thân phận
cùng lập trường gì để ngăn cản chuyện cô yêu một quân nhân. Bà trầm mặc, Mục Khả cũng im lặng.
Hồi lâu, bà đứng trên cương vị một người trưởng bối, nhẹ nhàng nói: “Khả
Khả, chúng ta không đồng ý chuyện con yêu một quân nhân, chúng ta chỉ hy vọng con cùng chồng sau này có một cuộc sống bình thường, có thể ở cùng nhau chăm sóc lẫn nhau….”
Mục Khả cắt ngang lời bsf: “Không phải dì cũng gả cho quân nhân sao? Dì
không cảm thấy hạnh phúc sao? Cậu cũng là một quân nhân, chẳng lẽ cậu ấy về sau sẽ không có ý định kết hôn sao?”
Sự sắc bén của Mục Khả khiến Hách Ức Mai cảm thấy xa lạ, bà nghẹn lời, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã nghe Mục Khả nói tiếp: “Tôi rất muốn
biết, dì lấy thân phận gì để nói những lời này với tôi?” Ánh mắt Mục Khả chợt đỏ lên, cô nghẹn ngào hỏi: “Là dì? Hay là mẹ kế của tôi?”
Cô có một đoạn ký ức rất đau đớn. Bất cứ lúc nào nghĩ tới, cảm giác đau mãnh liệt tựa như dời sông lấp biển.
Đối với thân phận của Hách Ức Mai, đã mười lăm năm qua, Mục Khả từ đầu đến cuối không cách nào quên được.