Nhìn thấy người quen, Đồng Đồng nhe răng ra cười, ánh mắt đen láy chớp chớp
mình Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân đếm từ số một
nhìn sau, sau đó đưa cánh tay về phía Hạ Hoằng Huân, nũng nịu ngọt ngào
nói: “Bế, bế…”
Nhìn Mục Nham cùng cười, Hạ Hoằng Huân nhận lấy cậu nhóc: “Để chú Hạ bế con
một chút xem có phải con lên cân hay không, ái chà, nặng lên không ít
nha….” Ngại ngùng vì có Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành cũng ở đó
nên anh không xưng là dượng.
Đồng Đồng cười khanh khách ôm lấy cổ Hạ Hoằng Huân, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, dính vào cần cổ anh, dáng vẻ khéo léo cực kỳ.
Hai vợ chồng Mục Nham chào hỏi Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành, Mục
Nham giơ tay lên trán con trai gảy nhẹ một cái: “Tại sao không chào hỏi
mọi người?”
Đồng Đồng vẫn giữ tư thế dựa sát không thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn nhìn về
phía An Dĩ Nhược, nhận được ánh mắt khích lệ của mẹ, cậu nhóc gãi mặt
nói: “Chào ông, chào cậu.”
Gọi anh ta chú, gọi Hách Nghĩa Thành là cậu hai? Rõ ràng đều cùng ba mươi
hai tuổi, sự khác biệt này cũng quá lớn. Hạ Hoằng Huân cau mày, nhìn vẻ
mặt Hách Nghĩa Thành biểu lộ sự khó chịu.
Bất đắc dĩ thở dài một cái, Hạ Hoằng Huân ôm Đồng Đồng đẩy cửa phòng bệnh:
“Đi, tìm cô chơi đi, cô sắp ngủ thành con heo rồi......” Lời nói
còn chưa dứt, Mục Khả đang ngủ say bất ngờ hô một tiếng, từ trên giường
ngồi bật dậy.
Hạ Hoằng Huân sợ hết hồn, ba hai bước thong thả bước tới, đặt Đồng Đồng
xuống dưới đất, ngồi ở bên giường ôm lấy Mục Khả, vội vàng hỏi: “Sao
thế? Nằm mơ sao?” Đồng thời khẩn trương vén góc áo cô lên, kiểm tra vết
thương của cô không sao cả, sắc mặt mới có chút dịu đi.
Ánh mắt đờ đẫn của Mục Khả chứng minh cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở
lại, cô từng chút từng chút thở hổn hển, tay nắm chặt lấy góc chăn, thật lâu không nói nên lời. Cảm thấy thân thể cô hơi run rẩy, Hạ Hoằng Huân
vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giọng nói ôn nhu an ủi: “Có phải mơ thấy ác
mộng không? Đừng sợ, anh ở đây!”
Giọng nói của Hạ Hoằng Huân trầm thấp mà mạnh mẽ, Mục Khả nghiêng đầu nhìn
anh, lấy cái trán rịn mồ hôi cọ vào cái cằm của anh, đáng thương nói:
“Em nằm mơ thấy mẹ, mẹ không biết em……” Nghĩ đến giấc mơ mẹ ốm yếu nằm
dựa trên giường bệnh không chịu đưa tay ôm lấy cô, nước mắt Mục Khả rơi
từng hàng xuống, cô ôm chặt lấy hông của Hạ Hoằng Huân, nghẹn ngào nói
tiếp: “Lúc mẹ bệnh nặng nhất vẫn có thể nhận ra em, bà ngoại nói mẹ lâm
vào nguy kịch quên cả cậu, nhưng vẫn biết em là con gái mẹ, nhưng vừa
rồi, mẹ không nhận em, không chịu ôm em…..”
Dường như muốn dùng phương thức đặc biệt để nhớ về mẹ, Mục Khả thường xuyên
nằm mơ, hơn nữa những cảnh trong giấc mơ đều vô cùng chân thực. Cho nên, một khi nằm mơ thấy những chuyện ngược với thực tế, tâm tình cô sẽ có
biến động lớn, ví dụ như vết thương lần trước.
Hạ Hoằng Huân đã nghe Mục Nham nói qua, bệnh của Hách Xảo Mai đến giai
đoạn cuối thường không nhận ra người khác, ngay cả cha mẹ và anh chị em
cũng có lúc quên, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bà ấy từ đầu đến cuối đều nhớ rằng Mục Khả là con gái của mình. Cho tới hôm nay, rốt cuộc anh cũng đã hiểu rõ vì sao từ nhỏ đến lớn, Mục Khả giành nhiều tình cảm cho mẹ đến như vậy.
Tình yêu thật sự lập nên kì tích, có thể làm người mẹ mất trí nhớ vẫn nhớ rõ con gái của mình, cũng giống như có thể làm cho con gái khắc sâu hình
ảnh của mẹ vào lòng.
Liếc mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân ôm cô chặt hơn, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ, lời nói hết sức dịu dàng nhỏ nhẹ: “Em
đó, ngốc quá, mẹ hiểu rõ em nhất sao có thể không nhận ra em, không được đoán mò, tự mình dọa chính mình.”
Trên người Hạ Hoằng Huân có mùi nước sát trùng nhàn nhạt, cảm nhận được sự
ấm áp từ ngực anh, tiếng tim đập mạnh mẽ, một cảm giác an toàn vô hình
lại mãnh liệt khiến Mục Khả không tự giác ôm chặt lấy anh, mang theo
tiếng khóc nước nở, âm thanh thì thào: “Đúng vậy, em ngốc thật, là ác
mộng, mẹ dù quên ai cũng sẽ không quên em….”
Sau khi tâm tình bình phục lại, Mục Khả phát hiện ra có anh bạn nhỏ đang
ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước của
cô, cô xấu hổ vùi mặt vào cổ của Hạ Hoằng Huân, không khỏi làm nũng nhỏ
giọng oán trách: “Sao anh không nói với em là Đồng Đồng tới, bị cậu nhóc nhìn thấy em khóc, thật là mất mặt quá!”
Bộ dạng ngây thơ đáng yêu của cô khiến Hạ Hoằng Huân không nhịn được cười.
Anh đỡ cô ngồi dậy, lấy ngón tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô,
theo thói quen trêu chọc khiến cô vui trở lại: “Trẻ con thì biết cái gì, ai dám cười chúng ta cùng PK lại.”
Cúi người sờ sờ đầu của con trai, An Dĩ Nhược nhìn Mục Nham: “Chị thật sự
có chút tò mò em và Hạ Hoằng Huân mà PK, không biết kết quả sẽ là gì.”
“Chỉ sợ thiên hạ không loạn!” Mục Nham giãn chân mày, hỏi cô: “Em muốn biết sao?”
Thấy An Dĩ Nhược gật đầu, gương mặt Mục Khả cũng có vẻ muốn biết, Hạ Hoằng Huân nhíu mày nói: “Có hai kết quả.”
Mục Nham chau mày, ngoài dự đoán mọi người nói: “Thứ nhất kết quả, anh đem tôi quật ngã; thứ hai kết quả, tôi bị anh quật ngã!”
Không tin rằng chồng mình lại có thể khiêm tốn như vậy, An Dĩ Nhược hỏi: “Tại sao?”
“Về bản lĩnh tôi không muốn bàn về cao thấp, nhưng mà năng lực đối kháng đả kích rất khá!” Hạ Hoằng Huân ăn ý tiếp lời, sắc mặt nghiêm túc đối với
nghi ngờ của chị dâu cùng cô bạn gái nhỏ chậm rãi giải thích: “Khi còn
nhỏ, cha tôi đánh tôi!”
Biết bọn họ là người lương thiện, Mục Khả nín khóc mỉm cười, đưa tay đánh Hạ Hoằng Huân một cái, lúc ngẩng đầu phát hiện Mục Khải Minh cũng ở đây,
chạm vào ánh mắt của anh, sau đó cô đẩy anh ra, cầm chặt tay Hạ Hoằng
Huân, thậm chí không muốn chào hỏi người nào đó, chỉ cười với Đồng Đồng.
Đối với sự tùy hứng của bạn gái, Hạ Hoằng Huân đưa tay vò rối mái tóc của
cô, nói với mọi người không chút khách khí mà giải thích: “Cô ấy ngủ mơ, không biết mọi người tới, đừng để ý.”
Đối với lời nó của anh mắt điếc tai ngơ, Mục Khả cười với Đồng Đồng đang
dựa vào bên cạnh An Dĩ Nhược nói: “Đồng Đồng, sao bây giờ con mới tới
thăm cô, cô nhớ con muốn chết, có muốn hôn cô một cái không?” Nói xong,
liền cúi xuống.
Đồng Đồng nhếch cái miệng nhỏ lên cười, để lộ hai hàm răng mèo rất đáng yêu, đang muốn đến bên giường hôn cô, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh nghiêng
đầu nhìn Mục Khả, có chút uất ức nói: “Nhưng, nhưng ba nói, muốn, muốn
chú Hạ đồng ý mới có thể hôn…..” Trừ Mục Khải Minh, tất cả những người
có mặt đều bật cười.
Lúc Đồng Đồng bò lên giường hôn Mục Khả, Mục Khải Minh nhìn con gái một
cái thật lâu, sau đó trầm mặc ra khỏi phòng bệnh. Giấc mơ của Mục Khả
một lần nữa khiến ông nhớ lại, nghĩ đến vợ có lúc bệnh nặng cũng không
nhớ nổi ông, mắt của ông ươn ướt. Thân là quân nhân, cho dù là lúc vợ
anh cần ông nhất, ông cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc cô. Mỗi lần
nghĩ tới việc này, ông đều không hy vọng gả con gái cho quân nhân.
Mục Nham đuổi theo chú ra ngoài, lúc trở về thấy Hạ Hoằng Huân đang đứng ở
đại sảnh tầng một. Hai người đàn ông này rất ăn ý khi đứng ở bên ngoài,
lần đầu tiên nghiêm túc kể lại một chuyện cũ mà rất nhiều người không
muốn nhắc tới.
Mục Nham trầm mặc hồi lâu, Hạ Hoằng Huân không nhịn được đặt câu hỏi trước, anh rốt cuộc mở miệng.
“Thím hai, ý tôi nói mẹ Khả Khả, là một người phụ nữ dịu dàng, bà ấy xinh
đẹp, ôn nhu, dịu dàng, biết quan tâm, hiếu thuận… Tóm lại, trên người bà ấy có rất nhiều ưu điểm khiến tất cả đàn ông đều phải để ý, đây là
những điều mà cha mẹ tôi cùng đánh giá. Bọn họ biết lúc đó thím hai còn
chưa tốt nghiệp đại học, là Thủ trưởng của chú hai giới thiệu, ban đầu
là muốn giới thiệu Thím hai bây giờ cho chú hai, nói là muốn bà bớt
phóng túng, nhưng bà ấy chủ trương yêu tự do sống chết không đến chỗ
hẹn, cuối cùng thím hai đã đứng ra gặp mặt giúp, chỉ không ngờ rằng chú
hai cùng thím hai vừa gặp nhau đã chung tình…..