Cánh cửa tình cảm của Hách Nghĩa Thành cứ như vậy bị Hạ Nhã Ngôn tính cách
mạnh mẽ vô tình mở ra, ít nhiều làm anh không kịp trở tay. Nhưng khi xác định cps tình địch xuất hiện, anh không còn để ý đến cái gọi là bối
phận hay mặt mũi nữa, chỉ có thể hành động theo trái tim.
Hách Nghĩa Thành không gọi được điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn, anh đành nhắm mắt hỏi Mục Khả số điện thoại nhà riêng của cô.
Đối với sự chủ động của cậu, Mục Khả đột nhiên muốn đùa giỡn một chút, cô
không biết lớn nhỏ nói: “Cậu à, rốt cuộc cậu cũng không xuất gia nữa à?”
Trước khi gọi điện thoại Hách Nghĩa Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lý là bị “mặt
mo” rồi, anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn nói: “Không phải, vốn cậu đã sắp bước qua cánh cửa đắc đạo rồi ai dè nửa đường bị yêu nữ
nhảy ra thu phục. Bây giờ nhìn lại, xem ra không còn duyên với Phật môn
nữa rồi.”
Mục Khả cườiha ha, ở đầu điện thoại bên này cô chắp hai tay trước ngực, lấy giọng kỳ lạ ra nói: “Để cho Hạ thí chủ rơi vào Niết Bàn của người đi, a di đà Phật.”
Hách Nghĩa Thành bất đắc dĩ cười cười, nhớ kỹ số điện thoại nhà riêng của Hạ Nhã Ngôn, anh nằm trên giường kinh ngạc nhìn trần nhà đến mất hồn,
giống như ngồi thiền vậy.
Nửa đêm trời càng trở rét rõ rệt, Hách Nghĩa Thành mặc áo khoác kín mít
đứng dưới tàng cây phủ đầy những bông tuyết trắng, tay anh nắm chặt cái
nạng để chống đỡ thân thể. Đứng một hồi lâu, anh dần dần cảm thấy lực
bất tòng tâm.
Tận mắt chứng kiến Hạch Nghĩa Thành đứng dưới nhiệt độ thấp như vậy mà trán lấm tấm mồ hôi, người bị thủ trưởng gọi tới – tham mưu Trương không
nhịn được khuyên nhủ: “Tham Mưu Trưởng, hay là vào trong xe ngồi chờ.”
Hách Nghĩa Thành lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bây giờ đã là
mười một rưỡi đêm, anh khó khăn di chuyển hai bước, nhìn về hướng chung
cư một lát, trong mắt ánh lên chút mất mát, anh hỏi: “Có thuốc lá
không?”
“Anh bây giờ......” Khuyến cáo bị Hách Nghĩa Thành ném một ánh mắt cảnh cáo, tham mưu Trương lấy ra một bao thuốc đưa cho thủ trưởng đốt.
Hách Nghĩa Thành hít mạnh hai hơi, anh lấy giọng ra lệnh nói: “Thời gian không còn sớm, cậu về trước đi.”
Cũng không biết Hách Nghĩa Thành chờ ai, tham mưu Trương làm hết phận sự
nói: “Chân anh bây giờ không tiện, tôi nhất định phải đưa anh trở về
bệnh viện an toàn mới có thể đi.”
Kẹp điếu thuốc trên tay, Hách Nghĩa Thành nhìn anh: “Không cần, tôi có thể tự bắt xe trở về, cám ơn cậu.”
Tham mưu Trương vẫn chưa từ bỏ ý định, anh nói: “Tham Mưu Trưởng, khuya lắm rồi, nếu không tôi đưa anh......”
Hách Nghĩa Thành lấy hai chữ cắt ngang lời tham mưu Trương, anh nói lần nữa: “Cám ơn.”
Tham mưu Trương không dám nói thêm gì nữa, do dự một lát sau đó chào Hách Nghĩa Thành một cái rồi mới lái xe đi.
Đứng ở đó khoảng chừng hơn mười phút, cuối cùng Hách Nghĩa Thành cũng nhìn
thấy một bóng dáng quen thuộc. Trên người cô mặc một chiếc áo lông màu
trắng, Hạ Nhã Ngôn bước xuống từ chiếc xe màu đen, ngay sau đó, một
người đàn ông cao to bước ra từ bên trong ghế lái.
Vì khoảng cách nên Hách Nghĩa Thành không thấy rõ khuôn mặt anh ta, cũng
không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ nhìn thấy bọn
họ đứng đối diện nhau. Sau đó anh nhìn thấy người đàn ông săn sóc Hạ Nhã Ngôn, quàng vào cổ cô một chiếc khăn màu đỏ, anh nhìn thấy cô cười với
anh ta, sau đó người đàn ông nhẹ nhàng bước tới ôm lấy cô.
Trong nháy mắt lòng anh lạnh lẽo vô cùng, Hách Nghĩa Thành không tự chủ được
lảo đảo một bước. Đột nhiên cảm thấy bây giờ có nói gì hay làm gì cũng
đều đã muốn, càng cảm thấy hành động nửa đêm đứng trước cửa nhà người ta cực kỳ buồn cười. Hách Nghĩa Thành lúng túng cười khổ, đứng bất động
một chỗ thật lâu, thậm chí là Hạ Nhã Ngôn đi qua anh, anh cũng im lặng
không lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn đi qua rồi quay trở lại, cho đến khi nhìn thấy rõ người đứng
trong tuyết là ai cô mới hỏi theo bản năng: “Tại sao lại là anh?” Nhìn
thấy ánh mắt phức tạp của Hách Nghĩa Thành, cô chất vấn: “Ai đồng ý cho
phép anh xuất viện.”
Hách Nghĩa Thành lại nở nụ cười, anh nói: “Lén chạy đến.”
Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn đột nhiên đanh lại chứng minh cô đang cực kỳ tức giận, cô cao giọng mắng anh: “Anh điên rồi có phải không?”
Hách Nghĩa Thành thấp giọng tự nói: “Tôi cũng nghĩ là mình điên rồi.” Nói
xong, anh nhìn thấy trong mắt Hạ Nhã Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc,
anh chậm rãi xoay người, từng bước rời đi.”
Vết thương của anh chưa hồi phục, lại thêm sức nặng cơ thể gần như chỉ dựa
vào một chân chống đỡ, cho nên đi từng bước rất chậm. Cho tới khi Hạ Nhã Ngôn phục hồi tinh thần, anh mới chỉ đi được chừng một mét.
Cô đuổi theo, kéo lấy cánh tay của anh, hỏi: “Tại sao?”
Không biết có phải do kích thích hay choáng váng, Hách Nghĩa Thành ngơ ngác hỏi: “Tại sao cái gì?”
Tim cô đập nhanh, vẻ mặt giận dỗi, hận không thể cho anh ta một quả đấm, Hạ Nhã Ngôn cố gắng kiềm chế tức giận hỏi: “Tại sao lại tới đây?”
Hách Nghĩa Thành ồ một tiếng, nhìn cô một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ
khác. Anh cứ đứng nhìn tuyết rơi trắng xóa phủ kín mặt đất cả nửa ngày
không chịu lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của anh, dùng sức đánh vào cánh tay anh một cái: “Hỏi anh đấy, còn giả vờ câm điếc à.”
Nền đất vốn trơn trượt, Hách Nghĩa Thành lại đứng quá lâu nên thân thể
không nghe lời, Hạ Nhã Ngôn đột nhiên tác động một lực mạnh, khiến thân
thể anh đột nhiên nghiêng ngả ngã xuống đất.
Vết thương trên đùi Hách Nghĩa Thành đang trong thời kỳ phục hồi, cú ngã
trong băng tuyết ngập trời không thể nghi ngờ là đòn trí mạng. Nhận ra
anh quỵ ngã, Hạ Nhã Ngôn theo bản năng ôm lấy anh, nhưng vì cô không
chịu nổi thể trọng của anh nên cô bị đè xuống trên mặt tuyết.
Không để ý sống lưng bị đau sau cú ngã vừa rồi, Hạ Nhã Ngôn vội hỏi: “Anh làm sao vậy? Chân có bị sao không?”
Anh không ngờ mình lại được hưởng thụ cảm giác được một cô gái xinh đẹp
cứu, tim Hách Nghĩa Thành đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày không nói ra
lời, chỉ ngắm nhìn cô thật lâu khiến Hạ Nhã Ngôn ở dưới cũng phải đỏ
mặt.
Hạ Nhã Ngôn sợ hãi, nhưng cô lại không dám lộn xộn, rất sợ đụng phải chân
của anh khiến vết thương nặng thêm, giọng cô nức nở: “Đang nói chuyện
với anh đó, không phải đụng tới vết thương ở chân đấy chứ?”
Đau đớn trong lòng bỗng bị đôi mắt ấm áp ươn ướt của cô an ủi. Hách Nghĩa
Thành không tự chủ được cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ
nhắn đã quen mắng anh không ngừng, nhẹ nhàng đụng chạm, mút vào…… Hoàn
toàn quên rằng chỉ một khắc trước anh đang định rời đi.
Khi môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, Hạ Nhã Ngôn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hoàn toàn quên phản ứng.
Chốc lát sau, giọng nói bất mãn của Hách Nghĩa Thành vang lên trên đỉnh đầu
cô, Hạ Nhã Ngôn nghe thấy anh nói: “ Không ai nói cho em biết lúc hôn
nên nhắm mắt lại sao?”
Hạ Nhã Ngôn nghe vậy hét lên một tiếng, dùng lực đẩy Hách Nghĩa Thành ra thẹn quá hóa giận: “Còn không biết xấu hổ, háo sắc.”
Lúc trước là bởi vì cô chạm đất trước, mà chân của anh nhẹ nhàng gác lên
đùi cô nên không cảm thấy đau đớn hay khó chịu. Nhưng giờ phút này bị cô dùng sức đẩy qua một bên, chân Hách Nghĩa Thành không tránh khỏi đập
xuống mặt đất. Anh kêu lên một tiếng, theo bản co người lại, cố gắng ôm
lấy cái chân bị thương, trong nháy mắt cảm thấy đau đến toát mồ hôi.
Cùng lúc đó, Hạ Nhã Ngôn bất chấp phủi tuyết vội đứng dậy bước nhanh đi.
Nghe thấy tiếng giày kẽo kẹt giẫm lên tuyết, trán Hách Nghĩa Thành toát mồ hôi hột kêu cô giúp đỡ: “Nhã Ngôn….”
Trong lòng Hạ Nhã Ngôn kinh hoàng không thôi, tâm tình còn chưa bình phục,
nhưng khi cô nghe thấy tiếng gọi sau lưng, lại do dự dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, Hách Nghĩa Thành hít sâu, anh nói: “Nhã Ngôn, tôi, đau......”
Hạ Nhã Ngôn nghe thấy vậy liền quay lại, đặt cánh tay Hách Nghĩa Thành lên đôi vai gầy yếu của mình, cố sức đỡ anh dậy. Sau đó dìu anh tựa vào
thân cây, cô chạy tới ven đường vẫy taxi.
Trên đường đến bệnh viện, Hách Nghĩa Thành dựa vào vai cô, bàn tay anh nắm chặt tay cô không buông, đau đến không nói ra lời.
Hạ Nhã Ngôn không ngừng thúc giục tài xế đi nhanh, nghẹn ngào nói với anh: “Anh cảm thấy thế nào? Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi nhất thời quên mất…. Sắp tới bệnh viện rồi, anh cố gắng chịu đựng một chút.”
Không gì có thể so sánh được với giờ phút cô lo lắng an ủi đau đớn của anh,
Hách Nghĩa Thành yếu ớt nói: “Tôi không sao, chỉ là bị cóng nên phản ứng chậm chạp, không phải đụng đến vết thương, em đừng sợ.”
Nghĩ đến lúc trước anh vì muốn cô giải quyết vấn đề ăn uống nên giả vờ bị
đau, mà giờ phút này vết thương thật sự đau đớn vẫn không quên an ủi cô. Hạ Nhã Ngôn rốt cuộc không thể nhịn được, nước mắt cô rơi xuống, theo
cằm rơi xuống trán Hách Nghĩa Thành, cô vừa khóc vừa nói: “Hách Nghĩa
Thành, nếu như anh dám xảy ra chuyện gì không hay, tôi thật sự sẽ không
khách khí với anh!”
Hách Nghĩa Thành cong môi cười, nhỏ giọng nói: “Em
có khi nào khách khí với tôi sao….”
Nghe vậy, Hạ Nhã Ngôn dịu dàng để đầu anh dựa vào ngực mình, cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Đến bệnh viện, Hách Nghĩa Thành được các bác sĩ cũng y tá trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật. Qua các cuộc kiểm tra, chân của anh chỉ vì đứng thẳng trong thời gian quá dài, lại đột nhiên chịu lực tác động vào, trong
lòng lại bị kích động nên mới đau, cũng không cần phải phẫu thuật. Xác
định anh không còn đáng lo, chân Hạ Nhã Ngôn mềm nhũn ngã xuống đất,
không cẩn thận làm lật khay đồ dùng phẫu thuật rơi xuống mặt đất.
Sau khi thuốc giảm đau phát huy tác dụng, đau đớn cũng đã giảm, Hách Nghĩa
Thành lo âu hỏi: “Em làm sao thế, sao bỗng dưng ngẩn ra vậy?”
Không ngờ anh dám đứng chờ ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, Hạ Nhã Ngôn không
để ý đến bộ dạng nhếch nhác quỳ gối bên bàn giải phẫu giơ tay lên đấm
vào ngực Hách Nghĩa Thành một cái, nghẹn ngào mắng: “Anh làm tôi sợ muốn chết, có muốn tôi đánh anh đến tàn phế không? Anh muốn chết hả, nửa đêm đến nhà tìm tôi làm gì?”
Y tá nghe vậy nhìn nhau, lúc nhận ra Tham Mưu Trưởng Hách lén trốn viện
chạy đến nhà bác sĩ Hạ họ cười trộm rồi đi ra ngoài, để lại không gian
cho đôi oan gia.
Lực tay của Hạ Nhã Ngôn cực kỳ lớn, Hách Nghĩa Thành cố gắng chịu đựng mấy
nện của ai đó cuối cùng vẫn không chịu được ho khan mấy tiếng, bất đắc
dĩ oán trách nói: “Có thể nhẹ tay một chút được không, không ngã tàn phế cũng bị em đấm chết mất.”
Ý thức được tình hình, Hạ Nhã Ngôn đưa tay lau nước mắt, ngượng ngùng lầm bầm một câu: “Đấm chết anh cũng được, tránh gây họa cho nhân gian.”
Hách Nghĩa Thành cười khẽ, đắn đo một hồi, anh hỏi: “Người đàn ông vừa rồi
đưa em về nhà là Phó Viện Trưởng trong truyền thuyết à?” Không đợi Hạ
Nhã Ngôn lên tiếng, anh nói thẳng: “Cũng không phải đẹp trai lắm, chỉ
bình thường thôi. Nói văn vẻ là lịch sự, còn nói thẳng ra là loại người
miệng lưỡi ngọt xớt không đáng tin, em đã tìm hiểu kỹ hắn ta chưa đấy?”
Hạ Nhã Ngôn đứng lên, bất mãn lườm anh: “Nói chuyện đừng có độc địa như vậy có được không? Người ta đắc tội với anh đấy à?”
Hách Nghĩa Thành không trả lời câu hỏi mà nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhã Ngôn,
anh bỗng nhiên cáu kỉnh, dùng giọng điệu vô cùng khinh thường nói: “Hắn
ta từ đâu chui ra thế, định mọc rễ hành ở đây sao? Sao lại cho hắn ta
ôm?”
Hạ Nhã Ngôn nghe giọng điệu thẩm vấn của anh mà tức không chịu được, cô
theo bản năng hỏi trở lại: “Anh còn chẳng đáng làm củ hành, tại sao lại
hôn tôi?”
Nhớ lại nụ hôn không kiềm chế được, Hách Nghĩa Thành lưu manh nói: “Hôn cũng hôn rồi, còn hỏi tại sao.”
Mặt Hạ Nhã Ngôn thoáng chốc đỏ ửng, để che giấu lúng túng nên cô xoay người sang chỗ khác, vừa đi ra ngoài vừa tức giận nói: “Hách Nghĩa Thành, anh đừng có mà chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mẽ….”
Sợ cô lại đi mất mấy ngày không trở lại, Hách Nghĩa Thành ngồi bật dậy kéo tay cô, dưới tình thế cấp bách thốt lên: “Đừng tới chỗ anh ta, tôi
thích em.”
Để tránh làm anh ngã xuống giường, Hạ Nhã Ngôn đứng im không nhúc nhích,
nhưng cô không xoay người lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải anh ghét
tôi sao? Sao mấy ngày không gặp đã thay đổi chủ ý rồi?”
Hách Nghĩa Thành vội vàng phản bác: “Ai nói tôi ghét em? Không thể nào.”
Hạ Nhã Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Người giả vờ ngủ không phải là anh sao?
Không muốn quan tâm đến tôi, mặt lúc nào cũng lạnh lùng không phải là
anh sao? Còn nữa, tôi có ý tốt đưa đồ ăn cho anh, là ai đổ đi? Hách
Nghĩa Thành, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao?”
Không ngờ sẽ khiến cô hiểu lầm, Hách Nghĩa Thành vội vàng giải thích: “Giả vờ ngủ là vì tôi không biết nói gì với em, sợ nói sai lại cãi nhau. Hiện
giờ tôi đi lại bất tiện, em phủi tay chạy mất tôi cũng không đuổi kịp.
Về phần lạnh lùng thì tôi thật sự không có ý đó, chỉ… chỉ muốn suy nghĩ
cho rõ ràng cảm giác của tôi đối với em thôi. Em cũng biết, tôi không
thể tùy tiện nói thích em mà không chịu trách nhiệm được. Nhưng đến khi
tôi đã hiểu rõ thì lại ngại không dám nói thế nên không thể làm gì khác
hơn là giả vờ bệnh. Tôi chỉ hy vọng em chút ý tới tôi nhiều hơn một
chút, nhưng không nghĩ tới biến khéo thành vụng khiến em tức giận. Còn
chuyện thức ăn, em đã biết? Tôi…”
Thấy anh dừng lại thật lâu, Hạ Nhã Ngôn đưa lưng về phía anh hỏi: “Anh làm sao?”
“Mấy ngày nay dạ dày tôi tạo phản, ăn cái gì nôn cái đó. Sợ em nhìn thấy tôi để thừa cơm lại cho rằng tôi gây chuyện, trong cơn tức giận không đưa
cơm cho tôi nữa, cho nên, cho nên tôi mới đổ đi.” Sợ rằng Hạ Nhã Ngôn
không tin lời giải thích của mình, Hách Nghĩa Thành tính trẻ con nói:
“Tôi thật sự không lừa em, thật sự là do dạ dày không thoải mái, không
tin em có thể hỏi Khả Khả.”
Hạ Nhã Ngôn vẫn luôn tức giận vì hôm đó anh giả vờ ngủ không thèm để ý đến cô, giờ cô tự trách vì mình đã không phát hiện ra sự khác thường của
anh, nhưng ngoài miệng cũng không chịu nhân nhượng nói: “Anh là đứa trẻ
ba tuổi à, không biết nói sao? Miệng anh dùng để làm cảnh à.”
Vốn cho rằng anh sẽ cãi lại, nhưng lại thấy Hách Nghĩa Thành thở dài, nhỏ
giọng nói: “Tôi là một người đàn ông, không muốn ngày ngày em phải chăm
sóc lo lắng cho mình.” Cho nên anh mới ra lệnh cho Mục Khả không được
nói cho Hạ Nhã Ngôn, Mục Khả giận tới mức đến chỗ Tả Minh Hoàng lấy
thuốc đau bao tử ném lên người anh mắng: “Đau chết đáng đời cậu!”
Thì ra là sợ bệnh lâu sẽ gây thêm phiền toái cho cô. Tại sao lại có người
có chủ nghĩa đàn ông lớn đến như vậy? Chẳng lẽ anh quên cô là bác sỹ
sao? Huống chi, cô … cô cũng không ngại anh gây thêm phiền toái. Hạ Nhã
Ngôn không biết nên nói gì với anh, sắc mặt cô dịu đi nhiều, không tự
chủ dịu dàng hỏi: “Hiện giờ đã tốt hơn chưa?”
“Uống thuốc xong đã hết đau rồi.” Tay anh hơi dùng sức cầm lấy cổ tay Hạ Nhã
Ngôn, anh nói thêm: “Cũng không biết để Khả Khả ‘đầu độc’ thêm mấy hôm
liệu có tái phát không?”
Hạ Nhã Ngôn không nhịn được bật cười, quay đầu lại khẽ nói: “Sao không đầu độc anh chết sớm một chút!”
Thấy cô cười, Hách Nghĩa Thành được voi đòi tiên nói: “Đừng đến chỗ anh ta
nữa được không? Tôi đã mặt dày đi làm ‘tiểu tam’ rồi, đừng để tôi mất
mặt chứ?”
Đàn ông sao dắt không chịu đi mà đánh cũng không chịu lùi thế hả? Nhưng băn khoăn trong tình yêu cũng biểu hiện một phần tinh thần trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhã Ngôn đã tha thứ cho sự kỳ quái của Hách Nghĩa
Thành. Bên trong đôi đồng tử trong vắt lại hiện lên ý cười khó thấy,
trong lòng cô lại muốn trêu chọc anh một chút. Cô liếc mắt nhìn anh một
cái, lập lờ nói nước đôi: “Còn chờ xem biểu hiện của anh thôi.”
Vì vậy, Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho Tham Mưu Trưởng Hách rằng thật ra
Phó Viện Trưởng trong truyền thuyết kia là anh họ của cô. Mà mãi sau này Hách Nghĩa Thành mới biết, lời đồn đại về Phó Viện Trưởng vừa gặp đã
yêu bác sĩ Hạ thật ra là do Mục Khả dưới sự chỉ huy của Hạ Hoằng Huân
“không cẩn thận” phát tán ra bên ngoài.