Tâm trạng Khả Như hiện giờ vô cùng rối bời.
Cô rất sợ, sợ sẽ phải đối diện với kết quả mà mình né tránh nhưng đôi chân cô lại không chịu nghe lời.
Nó tựa như một con robot được lập trình trước cứ từng bước nặng nề mà tiến về phía giường bệnh.
"Đừng khóc..."
- Anh tiểu Nam....
Khả Như vô thức thốt lên.
Giọng nói dịu dàng này....!chắc chắn....châc chắn là anh tiểu Nam của cô!
- Anh tiểu Nam...
Cô bây giờ mơ hồ không khác gì một con búp bê vô tri vô giác.
Đôi tay cô run rẩy muốn chạm lên người nằm trên giường nhưng sức lực lại tựa như bị rút cạn.
Lỡ như....lỡ như người này thật sự là anh tiểu Nam....vậy....vậy....
- HÙ!
Bất chợt người trên giường xoay qua đột ngột, hai mắt còn trợn trắng mà nhìn chầm vào cô hù dọa.
- M....may quá...
Khả Như khẽ lẩm bẩm hai chữ sau đó miệng treo nụ cười nhàn nhạt rồi cả cơ thể đột ngột gục xuống.
- Ể, nè! Nè.....
Người kia thấy như vậy liền hốt hoảng hét lớn.
Rầm!
"Thôi toang!"
.............
- Ưm...
Khả Như mở mắt ra lần thứ ba, lại là màu trần trắng quen thuộc.
Nhưng lần này có chút gì đó khác lạ.
Tay của cô....ấm quá....
- Khả Như! Em tỉnh rồi sao?
Nghe thấy giọng nói của người nào đó, cô chợt mở to mắt, sau đó ngồi bật dậy nhìn kỹ người trước mặt mình.
Không sao! Anh ấy không bị gì cả! Không sao!
Mắt cô phút chốc liền ươn ướt sau đó liền không nói không rằng nhào vào lòng người kia.
- Khả...
- Anh....anh...em...em còn tưởng....còn tưởng...
Khả Như lắp bắp, lời muốn nói ra đều bị sự ấp úng của mình làm cho không thể nào diễn tả.
Cô chỉ biết bây giờ cô thật sự rất vui, vì vỡ lẽ anh tiểu Nam không bị gì cả! Anh ấy vẫn ổn! Anh ấy...anh ấy...
- Ngoan! Đã lớn rồi mà còn thích khóc nhè!
Dương Thừa Nam cười cười, đôi bàn tay thon thả gạt đi dòng lệ trên khóe mắt cô.
Cô bé ngốc này.....!luôn khiến anh phải lo lắng.
Nhận được sự ấm áp lan tỏa từ người kia.
Khóe mắt cô càng thêm ướt.
Sự hạnh phúc này chắc chắn không phải là giả! Mọi thứ đều là thật, không phải là cô đang mơ!
- Khả Như....xin lỗi vì đã khiến em lo lắng!
Dương Thừa Nam cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt chua xót nhìn người con gái mình thương khổ sở.
- Anh không sao....là đã tốt rồi!
Cô hơi bất ngờ trước hành động của anh nhưng rồi vẫn mỉm cười ôm lấy anh mà nhỏ giọng khe khẽ.
Chỉ cần anh an toàn là đủ rồi....
- Khả Như...
Bất chợt Dương Thừa Nam lên tiếng buộc cô phải ngẩng đầu.
Lúc này cô mới phát hiện khoảng cách giữa cả hai vô cùng gần gũi.
Môi của hai người chỉ cách nhau vài cm và nếu một trong hai nhướng người thì chắc chắn sẽ chạm môi.
- Anh tiểu Nam....
Ánh mắt cô mê man nhìn anh không biết là do mới tỉnh lại hay vì điều gì.
Cả hai nhìn nhau khoảng cách càng lúc càng gần....
Khi hai cánh môi sắp chạm đến nhau....
Rầm!
- Đại tiểu thư xin lỗi cô! Là do tôi......ể tôi cản trở hai người à?
Một thanh niên tướng mạo tuấn tú không biết từ đâu xuất hiện phá hỏng không gian lãng mạn của