Dương Quyền Triết sao?
Khả Như khẽ lẩm bẩm trong miệng cái tên cậu vừa nói.
Hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải nhưng mà sao lúc này lại chẳng thể nhớ ra nỗi?
Dương Quyền Triết....Dương Quyền Triết....cái tên này....cô rốt cuộc đã nghe ở đâu?
- Khả Như, thật ra ông ấy...
Khả Như vẫn còn đang suy nghĩ thì bỗng Dương Thần định nói gì đó.
Nhưng chưa kịp dứt lời thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
- Alo? Mẹ ạ?
- Con...con sẽ đến đó ngay lập tức!
Tút!
- A Thần, cậu đưng có làm tớ sợ...
Khả Như nhìn sắc mặt cậu tái đi không còn một giọt máu liền lo lắng lên tiếng.
Cuộc gọi vừa rồi là của mẹ cậu ấy sao?
Và cuối cùng là chuyện gì mà khiến cậu ấy trở nên sợ hãi như vậy?
- Khả Như....tớ, tớ có việc đi trước!
Nói xong cậu liền nhanh chóng bỏ đi mặc kệ cô ở phía đằng sau lớn tiếng gọi.
- Không được, lần trước A Thần cũng nói vậy rồi lại biến mất một vài ngày....
Nghĩ nghĩ, cô liền không tự chủ được mà đi theo cậu.
Nhưng trước đó liền không quên nhắn cho Dương Thừa Nam một tin nhắn cầu cứu cũng như định vị của chính mình cho anh.
Tuy biết anh đang bận rộn nhưng A Thần là bạn của cô.
Nếu nhìn cậu gặp chuyện mà cô lại không làm gì thì không đáng để nói ra hai chữ bạn bè!
............
- Cô gái, có cần bám theo chiếc xe đó nữa không?
Tài xế lái xe nhìn cô khẽ hỏi.
- Dạ, bác cứ tiếp tục đi theo chiếc xe ấy giùm cháu!
Khả Như vừa quan sát chiếc taxi Dương Thần ngồi vừa nói.
- Ở đây là chỗ khá vắng vẻ, con gái như cô đi một mình sẽ không an toàn đâu!
Tài xế nhìn xung quanh rồi tốt bụng nhắc nhở.
- Không sao đâu ạ! Anh của cháu chút nữa sẽ tới ngay!
Cô cười cười đáp, bây giờ có nguy hiểm hay không cô cũng không muốn bỏ mặc A Thần.
...........
"Người đó là ai vậy?"
Khả Như nhìn người đàn ông đang đứng nói chuyện với Dương Thần liền cau mày nghi hoặc.
Có vẻ như Dương Thần quen biết với ông ta.
Vả lại, nhìn biểu hiện đó chắc hẳn sẽ không gây hại gì cho cậu...
"Họ đang nói gì vậy chứ?"
Chỉ có thể đoán mò qua cơ mặt của cả hai khiến Khả Như càng tăng thêm phần bất an.
Rốt cuộc rắc rối mà cậu ấy vướng phải nghiêm trọng đến cỡ nào?
...........
Lộp, bộp!
Khả Như chậm rãi di chuyển theo sau Dương Thần và người đàn ông lạ.
Chỗ này quả thật vô cùng vắng vẻ, hai người đó đến đây để làm gì?
"Nhà hoang sao?"
Khả Như đang theo dấu cả hai thì bỗng thấy họ tiến vào một căn nhà.
Vừa định đi theo thì bất chợt trên cổ đã cảm nhận cái gì đó lành lạnh.
Tim của cô lúc này cứ tựa như ngừng đập.
Sự sợ hãi ẩn hiện từng chút một lan tỏa.
Cô có thể nghe ra tiếng cười thích thú của kẻ đằng sau cùng với giọng điệu nham nhở đáng kinh tởm.
- Ái chà, xem nào! Không ngờ lại gặp một cô gái xinh đến như vậy!
Gã đàn ông dùng ánh mắt háo sắc nhìn cô.
Yết hầu khẽ động như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khả