Nghe được cái đồng ý của mẹ Khả Như liền háo hức chui vào chăn đắp mền lại.
Hơi ấm của mẹ đúng là loại xoa dịu êm ấm nhất trên cuộc đời này.
- Sao đây, có phải muốn mẹ hát ru mới chịu ngủ không?
Liễu Như Ngọc nhìn cô hỏi.
Nếu là ngày thường con nhóc này đã phụng phịu nói mình lớn rồi.
Nhưng hôm nay lại có gì đó không giống...
- Ừm, mẹ hát cho con nghe đi!
Khả Như vui vẻ gật đầu, sau đó nhắm mặt lại chờ đợi.
Liễu Như Ngọc thấy cô đã ngoan ngoãn nằm yên nhắm mắt cũng không nói gì, tiếp đó bà chỉ dịu dàng cất giọng hát êm ái.
Đã lâu rồi bà không hát lại mấy bài ca này.
Quả nhiên thời gian trôi nhanh thật.
Đứa nhóc ngày nào còn tò tò sau lưng A Nam giờ đã khôn lớn trưởng thành chưa kể đến lại còn vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Cứ thế, tiếng hát của bà vang vọng khắp cả căn phòng.
Đưa Khả Như - cô con gái nhỏ vào giấc mộng ấm áp.
............
- A Thần, cậu mau ăn đi!
Khả Như thổi nhẹ muỗng cháo trên tay mình sau đó đưa đến miệng Dương Thần nhưng cậu lại chẳng phản ứng gì.
Hai mắt cậu cứ dại ra, hoen đỏ ươn ướt, chưa kể đến quầng thâm mắt cũng hiện lên vô cùng rõ.
- A Thần....
Cô bất lực gọi.
Từ lúc cô đến đây, A Thần đã như vậy.
Nếu cậu ấy còn như thế này, thì sức khỏe nào mà có thể chống đỡ nổi?
- A Thần, cậu nghe tớ một chút được không?
- Mẹ...anh tiểu Nghi...
Dương Thần ôm lấy hai đầu gối, miệng lẩm bẩm không ngừng từ "mẹ" và tên người kia khiến Khả Như cảm thấy chua xót vô cùng.
- A Thần....tên ngốc nhà cậu sao lúc nào cũng cứng đầu như vậy chứ?
Nhịn không được, nước mắt cô kiềm nén đã trào ra.
Từ lúc đến đây, A Thần chỉ vỏn vẹn ngồi yên bất động lẩm bẩm một mình.
Mà cô...thì lại chẳng thể làm gì ngoài bất lực nhìn cậu.
- Người luôn muốn che giấu mọi chuyện là cậu...hức...người lúc nào cũng ở bên cạnh sẻ chia với tớ là cậu...vậy mà...vậy mà bây giờ...
Cắn chặt môi mình, cảm xúc của cô không kiềm được nữa mà vỡ òa.
Con người này trước sau vẫn như vậy, cô chấp khờ dại luôn khiến bản thân chịu ủy khuất mà không chịu than vãn mở lòng.
Tại sao trên đời này lại có kẻ ngốc như cậu chứ!
- Khả...Khả Như...
Bất chợt Dương Thần gọi tên cô khiến Khả Như có chút kinh ngạc.
- A Thần, cậu...
- Mẹ và anh tiểu Nghi....họ, họ không cần tớ nữa...họ...họ bỏ tớ đi thật rồi...
Nhìn cậu thống khổ tựa con búp bê bị người đời phá nát.
Trái tim Khả Như không nhịn được mà cảm thấy vô cùng ê ẩm và uất hận.
Cớ gì, người như cậu ấy lại phải chịu bất hạnh? Dù cho có là con của Dương Quyền Triết kia nhưng A Thần từ đầu đến cuối chỉ là một người vô tội.
Cậu chưa từng hãm hại cũng chẳng muốn cùng ai tranh giành.
Người như vậy, cớ gì lại toàn phải chịu lấy bất hạnh khổ ải? Đời sống này thật sự quá vô thường và bất công.
Cô thật sự...thật sự không biết đâu là trắng đâu là đen..
- Khả Như....!
- Không sao rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi....không sao rồi!
Ôm chặt lấy cậu an