Trên bàn cơm, người sốc nhất, run sợ nhất, lại tuyệt vọng nhất chính là Diệp Tình Lam. Cô ta vẫn luôn lo sợ Tưởng Mộ Thừa sẽ xử lí mình, sẽ khiến cô ta không cách nào làm diễn viên nữa.
Hôm qua cô ta ở tổ A trong đoàn phim, sau khi kết thúc một cảnh quay trở về, nghe thấy tổ B nói Tô Nịnh Nịnh đã quay lại đoàn phim, không chỉ vậy chính là giám đốc điều hành công ty tự mình đưa đến.
Cô ta nghĩ chẳng có ai dám làm Tưởng Mộ Thừa mất mặt mũi, công khai đối nghịch với anh. Cô ta liền gọi điện cho Viên Dĩnh, Viên Dĩnh cũng không hiểu chuyện này lắm, nói sẽ tìm người hỏi han.
Hiện tại thì không cần hỏi han ai nữa, kẻ không để mặt mũi cho Tưởng Mộ Thừa chính là anh.
Anh hẳn đã biết chân tướng mọi chuyện rồi, về sau cô ta còn có thể ở trong cái nghề này được nữa sao? Chắc chắn bước tiếp theo chính là tuyệt đường sống của cô ta đi.
Đồ ăn đã được mang lên kha khá, nhưng cô ta vẫn đứng ngồi không yên, nhắn tin WeChat cho Viên Dĩnh: 【 Không phải cô nói đêm đó anh tư chỉ diễn trò cùng Tô Vận sao? Sao lại giả thành thật thế này? 】
Bởi vì Viên Dĩnh đã nói cho cô ta biết rằng đêm đó Tưởng Mộ Thừa chỉ là diễn kịch với Tô Vận, họ thậm chí còn chả phải bạn bè gì, cô ta mới có lá gan tát Tô Nịnh Nịnh.
Đêm nay cô ta nghe Viên Dĩnh bảo bữa tiệc này Tưởng Mộ Thừa sẽ đến, cô ta định nói thanh minh biện bạch với anh, nào biết chuyện xảy ra như thế này.
Viên Dĩnh đáp: 【 Tôi cũng muốn biết điều đấy hơn cả cô kìa! Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?! 】
Diệp Tình Lam cắn môi dưới, 【 Nhất định anh tư hôm nay sẽ không bỏ qua cho tôi, phải làm sao bây giờ? 】
Viên Dĩnh: 【 Sẽ không, cô cứ yên tâm ăn cơm. 】
Viên Dĩnh quá hiểu Tưởng Mộ Thừa, dù anh có khó chịu ai cũng sẽ không thể hiện trước mặt người khác. Anh được giáo dục vô cùng cẩn thận, nhưng sau đó có bao thủ đoạn khiến người ta sống không bằng chết.
Cho nên từ nay về sau, Diệp Tình Lam sẽ ra sao thật là khó nói. Nhưng nhất định hiện tại Diệp Tình Lam sẽ chưa bị xử lí, mà cô ta cũng không quan tâm đến chuyện của Diệp Tình Lam. Muốn trách phải trách tên Lâm Việt lắm lời, nói cái gì mà cả cậu ta lẫn Tưởng Mộ Thừa đều không dính dáng đến Tô Vận. Xem đi, hôm nay Tô Vận đến đây cậu ta liền khúm núm.
Lâm Việt bỗng nhiên hắt xì một cái, “Mịe nó, ai nói xấu bổn công tử đấy.”
Tô Vận ‘a’ một tiếng, “Người nói xấu anh chắc không đếm xuể đâu.”
Lâm Việt bất mãn lườm cô một cái, nhưng sợ Tưởng Mộ Thừa ngồi cạnh cô, anh không dám lố quá, bèn lấy khăn giấy lau mũi.
Lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện Phó Minh Diễm đang xoay chiếc mâm kính. Lâm Việt lập tức nhìn đĩa quay, hoá ra món cá hấp tương đã bưng lên, Phó Minh Diễm đang quay chiếc đĩa cá hấp tương ấy đến trước mặt Tô Vận.
Khi đĩa lướt qua anh, Lâm Việt vô cùng tự nhiên nhấc luôn chiếc đĩa cá xuống trước mặt mình, không thẹn mà nói: “Hôm nay tôi chỉ gọi một đĩa này thôi, không ai được tranh đâu nhá!”
Tô Vận nhìn đĩa cá nghĩ thầm, huhu món yêu thích nhất của tôi. Hiện giờ món cá này rất hiếm, nhiều năm rồi cô chưa được ăn nên thèm chết mất. Nhưng nhìn giá trên thực đơn khiến cô không dám gọi.
Phó Minh Diễm đăm chiêu nhìn Lâm Việt, sao anh lại gọi món giống Lâm Việt mà chỉ có một suất mang lên…
Viên Dĩnh nhíu mày nhìn Lâm Việt, nghi ngờ: “Lâm Việt, không phải hồi nhỏ cậu ghét ăn cá nhất à?”
Lâm Việt mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, nhưng giờ thì thích rồi. Món này đắt và quý như vậy, không ăn thật có lỗi với bản thân, em không ngốc thế haha.”
Đồ ăn lại tiếp tục được đưa lên, nhìn đĩa sườn xào chua ngọt, Tô Vận cảm giác đây chính là món do Phó Minh Diễm gọi. Ở quán ăn cao cấp như thế này, món này căn bản sẽ không ai thèm gọi.
Từ nhỏ cô đã thích ăn sườn xào chua ngọt mà cậu làm, hiện giờ cô rất ít khi ăn, cảm giác hương vị không giống ngày ấy.
Người phục vụ vừa đặt món xuống bàn xoay, Trì Hướng Đông đã vươn cánh tay dài ra, “Tôi đoán món này mấy vị cũng chẳng hiếm lạ gì, để tôi giải quyết hộ nhé!”
Tô Vận: “…” Hoá ra cô tự mình đa tình à.
Khoé miệng Phó Minh Diễm không tự chủ giật giật, tối nay anh bước chân trái ra cửa à.
Viên Dĩnh cũng cảm thấy khó hiểu, Trì Hướng Đông không giống mọi khi lắm. Lễ nghi trên bàn sao có thể vô phép như vậy.
Khoé môi Tưởng Mộ Thừa hơi nhếch lên, anh lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Phục vụ tiếp tục bưng đồ ăn lên, mỗi người trên bàn đều ôm tâm tư riêng trong lòng, ngoài miệng vẫn tấm tắc khen đồ ăn không ngơi. Duy chỉ có Phó Minh Diễm cảm giác mình ngậm phải kẹo đắng.
Còn Tưởng Mộ Thừa thì vui sướng hả hê trong lòng.
Đồ Tô Vận gọi đã được mang lên, cô yên lặng chú tâm vào đĩa, không dám ngước mắt, chỉ sợ ngước lên liền chạm phải ánh mắt nóng rực của Phó Minh Diễm chuyên chú nhìn mình.
Tưởng Mộ Thừa vô cùng quan tâm gắp thức ăn cho cô, chiếc đĩa trước mặt đã đầy ự. Lúc cô ăn gà rôti mù tạc, Tưởng Mộ Thừa chợt hỏi: “Ngon không em?”
Cô gật đầu: “Hương vị không tồi.”
Tưởng Mộ Thừa dí mặt sát lại: “Em gắp cho anh một miếng nếm thử, trước kia anh không ăn được mù tạc, sợ cay.”
Tô Vận không thể tin nổi mà nhìn anh, anh muốn ăn thì tự gắp đi chứ, không phải món này đang ở ngay trước mặt sao?
Nhưng xem ra anh không có ý định làm chuyện đó, cứ dí mặt sát lại muốn cô gắp, Tô Vận liền gắp cho anh một miếng đến tận miệng.
Tưởng Mộ Thừa nhai mấy cái, nhíu mày: “Cay thật đấy.”
Lâm Việt ngồi bên cạnh không nhịn được thầm mắng Tưởng Mộ Thừa dối trá, là ai lúc trước còn ăn gỏi cá hồi sống hả? ‘Trước kia không ăn được mù tạc, sợ cay’, đậu má thật con mẹ nó làm vẻ.
Tô Vận đưa cốc nước cho anh, “Anh uống đi.”
Tưởng Mộ Thừa không tiếp lấy cốc, ý bảo cô nâng cốc cao hơn chút. Tô Vận cạn lời nhìn anh, sao anh giống trẻ ba tuổi thế? Quá ấu trĩ rồi. Nhưng cuối cùng cô vẫn nâng cốc cao hơn đút cho anh uống.
“Tôi nói hai người có thể dừng lại không, đừng coi chúng tôi là không khí mà ở đây ân ân ái ái với nhau. Hãy suy nghĩ cho cảm nhận của một kẻ độc thân như tôi đây chứ!” Lâm Việt gào lên, khiến tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào chỗ này.
Tưởng Mộ Thừa còn vô cùng trịnh trọng đáp Lâm Việt: “Được, lần sau tôi sẽ chú ý. Bình thường bọn tôi đã như vậy thành quen, không cảm thấy thái quá lắm.”
Tô Vận: “…………”
Trì Hướng Đông liếc mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, ánh mắt tràn đầy bất mãn, nhưng Tưởng Mộ Thừa lại làm như không thấy. Anh cực kì cực kì khó chịu cúi đầu tiếp tục gặm xương sườn. Một bên căm phẫn nhai thịt chèo chẹo, một bên thầm mắng Tưởng Mộ Thừa không phải là người.
Chuyện là thế này, trước khi đồ ăn được mang lên Tưởng Mộ Thừa đã nhắn WeChat cho Trì đại luật sư, 【 lát nữa món sườn xào chua ngọt được mang lên, một miếng cậu cũng không được để cho người khác. 】
Trì Hướng Đông ghét nhất chính là ăn xương sườn, bởi vì bà xã của anh sau khi có thai, mỗi ngày đều phải ăn xương sườn, cô ăn không hết anh sẽ phải giải quyết nốt. Giờ anh nhìn xương sườn liền muốn nôn.
Vì thế anh kiên quyết cự tuyệt Tưởng Mộ Thừa: 【 vì cái gì chứ? Không ăn! 】
Tưởng Mộ Thừa uy hiếp: 【 cậu còn nhớ bữa tiệc sinh nhật Lâm Việt không, lúc cậu chơi thua liền cùng một người phụ nữ lạ hoắc nào đó hôn lấy hôn để, điện thoại tôi còn video đấy. 】
Trì Hướng Đông xem xong sau thiếu chút nữa tăng xông mà chết, cắn răng trả lời Tưởng Mộ Thừa: 【 anh tư, anh là anh của em, anh bảo em làm gì là em lập tức làm mà! 】
Trì Hướng Đông ăn đến miếng sườn thứ năm liền cảm thấy nhân sinh tuyệt vọng.
Đến lúc bát canh nấm nấu đậu hũ được đưa lên, mắt Tô Vận sáng như sao. Vừa rồi cô nhìn thực đơn sao lại không thấy món này cơ chứ.
Chỉ là Tô Vận chưa kịp nâng đũa, Tưởng Mộ Thừa đã bưng cả bát canh đến trước mặt mình, không thèm nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, giải thích nhàn nhạt: “Tô Vận gọi riêng cho tôi, người khác không thể ăn.”
Tô Vận nghi ngờ, lúc nãy cô có đánh dấu món nay ư? Xem ra đầu óc càng ngày càng kém rồi, chớp mắt đã quên mất.
Phó Minh Diễm nhìn bát canh kia, lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, món đó thật sự rất ngon, như kiểu ăn ở trốn rừng núi nguyên sơ.
Tối nay anh gọi ba món thì một bị Lâm Việt chén, món thứ hai bị Trì Hướng Đông độc chiếm, món cuối cùng cũng bị Tưởng Mộ Thừa chiếm lấy luôn. Anh trầm tư đem ly rượu vang đỏ một hơi cạn sạch, từ nay về sau ra đường nhất định phải xem lịch hoàng đạo.
Viên Dĩnh ngẩn ngơ nhìn Tưởng Mộ Thừa, tối nay thật sự vô cùng bất thường, cái người luôn tao nhã trên bàn ăn như Tưởng Mộ Thừa bỗng dưng làm ra những chuyện không biết xấu hổ.
*
Bữa cơm tối nay thật sự làm Tô Vận mở rộng tam quan*.
*tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Tô Vận những tưởng Tưởng Mộ Thừa sẽ để dành một chút canh cho mình, kết quả là cái bát không còn một giọt nước. Tóm lại tối nay anh chẳng ăn món
Tưởng Mộ Thừa ăn xong bát canh có cảm giác hơi nôn nao. Anh không hiểu cái món khó ăn như vậy tại sao Tô Vận lại thích cơ chứ?
Anh cầm khăn lau khoé miệng, nâng ly rượu lên nhìn Phó Minh Diễm, giọng điệu bình thường: “Chủ nhiệm Phó, về sau Tô Vận nhà tôi là cấp dưới, có chuyện gì mong anh chiếu cố!”
Sau đó anh chạm nhẹ ly của mình vào ly rượu của Phó Minh Diễm, rồi cạn sạch rượu trong ly mình.
Phó Minh Diễm cười mỉm, ý cười không lan đến mắt. Anh không cầm ly rượu lên, mà lại nâng cái cốc nước ấm, “Anh tư quá khách khí rồi, đó là bổn phận của tôi.” Một câu hai nghĩa.
Nói xong anh uống một hớp nước lớn, nuốt xuống cả tâm trạng phức tạp của mình.
Sắc mặt Viên Dĩnh khẽ biến, cô ta nhanh chóng bảo phục vụ rót rượu, nhỏ giọng nhắc Phó Minh Diễm khi người ta kính rượu thì không thể kính lại bằng nước lọc.
Phó Minh Diễm có tai như điếc, sau đó cầm lấy ly rượu, nói với Tô Vận: “Bác sĩ Tô, hợp tác vui vẻ.” Sau đó anh không chớp mắt cạn sạch nửa ly rượu vang đỏ.
Lâm Việt hãi hùng nhìn anh rể của mình, dám trước đông người không để lại mặt mũi cho Tưởng Mộ Thừa, Phó Minh Diễm vĩnh viễn là người duy nhất.
Tô Vận không hiểu được màn đấu đá của Tưởng Mộ Thừa và Phó Minh Diễm, cô thầm nghĩ trong lòng, liệu không phải hai người đàn ông này biết chuyện xưa chứ?
Lâm Việt nhắc cô, “Aiza chị dâu, chị chưa uống đã say à, nâng ly nào?”
Tô Vận hoàn hồn, trừng mắt lườm Lâm Việt, vừa muốn nhấc ly rượu thì bị Tưởng Mộ Thừa đút vào tay cốc nước lọc, giọng anh vô cùng ôn nhu: “Uống rượu không tốt cho da.”
Khoé miệng Tô Vận giật nhẹ, không thể không nghe lời anh, đành phải dùng nước thay rượu. Trong lòng Lâm Việt âm thầm đếm, tỉ số 2:1, Tưởng Mộ Thừa thắng tuyệt đối. Thật bi ai thay cho anh rể anh, Phó Minh Diễm.
Sau đó, Trì Hướng Đông nghe điện thoại, bố vợ anh giục về nhà khẩn cấp, nói là bụng bà xã của anh đã đau rồi. Trì Hướng Đông giật mình, không phải sắp sinh chứ. Anh nhanh đứng dậy: “Mọi người tiếp tục nhé, bà xã tôi có lẽ sắp sinh rồi, tôi phải về nhà nhanh.”
Trận Hồng Môn Yên này cuối cùng cũng hạ màn bằng sự rời đi của Trì Hướng Đông.
Sau khi ra khỏi phòng, Tưởng Mộ Thừa nắm tay Tô Vận, không nhìn cô mà nói: “Anh chưa ăn no.”
Tô Vận: “…. Ai bảo anh chỉ ăn canh nấm nấu đậu hũ.”
“Về nhà làm đồ khuya cho anh nhé!”
“Anh muốn ăn gì?”
“Sủi cảo.”
“Được, trong tủ lạnh còn một túi sủi cảo đông lạnh.”
Hai người nói chuyện với nhau không nhỏ, Phó Minh Diễm đi phía sau nghe rất rõ ràng. Mỗi từ Tô Vận nói ra đều tựa như một cây kim cứ thế đâm nát tim anh, muốn sống không nổi, chết không xong.
Ra đến bãi đỗ xe, Viên Dĩnh nhìn Phó Minh Diễm: “Anh muốn về biệt thự hay chung cư của chúng ta.”
“Tôi về bệnh viện.” Phó Minh Diễm đi về phía ô tô của mình.
Viên Dĩnh đuổi theo sau mấy bước, có chút thất thố: “Phó Minh Diễm, anh có ý gì?”
“Cô nghe được rồi đấy.” Phó Minh Diễm đẩy cô ta ra, tiếp tục đi về đằng trước.
Viên Dĩnh túm chặt tay anh, giọng mềm xuống: “Ông xã, chúng ta về nhà đi.”
Phó Minh Diễm rút tay, “Viên Dĩnh, tôi phải hỏi cô có ý gì mới đúng? Tôi không hiểu cô sống chết giữ lấy cuộc hôn nhân này để làm gì! Cô muốn vui vẻ bắt đầu sao không thể vui vẻ kết thúc hả, muốn cuối cùng phải lột trần mặt mũi nhau ra mới vừa lòng phải không?”
Viên Dĩnh tự giễu cười lạnh một tiếng: “Nhìn người yêu cũ ở cạnh đàn ông khác cảm giác thế nào? Đau đớn muốn chết phải không?”
Phó Minh Diễm híp mắt nhìn cô ta, hơi thở anh tràn đầy sự nguy hiểm, anh im lặng vài giây rồi quay người rời đi.
Viên Dĩnh hét lớn với bóng anh: “Phó Minh Diễm, em sẽ không ly hôn! Bố mẹ anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn đâu, anh càng không thể có ngày cưới cô ta làm vợ! Anh nên chết tâm đi!”
Phó Minh Diễm không quay lại.
*
Trong xe Tưởng Mộ Thừa.
Tô Vận dựa đầu vào vai anh, hồi tưởng lại toàn bộ tối nay.
Phó Minh Diễm đã sớm có gia đình riêng, giờ, cô cũng nên từ trong vũng bùn đó đi ra. Tuy rằng nhìn thấy anh ấy trong lòng cô vẫn khó chịu, nhưng chắc cảm giác này cũng sớm kết thúc thôi.
Giờ cô phải xác định trong đầu rằng, người cô yêu là Tưởng Mộ Thừa, mà Phó Minh Diễm chỉ là năm tháng thanh xuân trong quá khứ, cô từng yêu, cũng từng trả giá.
Đoạn thời gian ấy đã khắc vào sinh mệnh cô, nhưng không thể quay lại.
Tô Vận nhẹ giọng kêu: “Anh tư.”
“Nói đi, anh nghe đây.” Tưởng Mộ Thừa đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Em với… Phó Minh Diễm… Bọn em….” Cô quyết định thẳng thắn với anh.
Tưởng Mộ Thừa cắt ngang cô: “Tô Vận, quá khứ của em không liên quan đến anh. Ai mà chả có quá khứ.” Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, “Nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tô Vận muốn nói lại thôi, trong lòng cảm kích anh không hỏi kĩ. Nhưng đồng thời cũng thấy ê ẩm, vì anh nói ai cũng có quá khứ, chứng tỏ anh cũng có phải không. Có phải trong lòng anh cũng có một người phụ nữ không thể thay thế được?
Cô dùng sức thoát khỏi vòng ôm của anh, cảm giác không thoải mái, cứ nhích tới nhích lui.
Tưởng Mộ Thừa mở mắt, hỏi cô: “Làm sao thế?”
Tô Vận không nói lời nào, cũng không biết mình muốn nói gì.
Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô, “Nói chuyện.”
Tô Vận lắc đầu: “Nói ra anh sẽ không vui.”
“Em không nói thì anh vui chắc?”
Tô Vận cắn môi, không lên tiếng.
“Thôi không nói, anh cũng đang không vui.”
Tô Vận ngẩng đầu đối diện anh, trong mắt đều là uỷ khuất, “Em cảm thấy em là người đến sau, cảm thấy ghét chính mình, bụng dạ hẹp hòi, lo được lo mất, trước kia em không như thế.”
Biết rõ Tưởng Mộ Thừa đã hơn ba mươi tuổi, không có chuyện chưa yêu ai bao giờ. Chính cô còn có cơ mà, song cô vẫn ích kỉ mong rằng trong lòng anh chỉ có duy nhất chính mình.
Tưởng Mộ Thừa buông cằm cô, rồi một lần nữa ôm cô vào lòng, tựa như giải thích: “Tô Vận, em không có tình địch đâu, vì anh sẽ không cho bất cứ người phụ nữ nào cơ hội làm điều đó.”
Sau đó anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Ngủ đi.”
Tô Vận ôm chặt eo anh, cảm giác tâm trạng rối bời. Cô ngẩng đầu, khẽ cắn nhẹ yết hầu anh, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn ghé vào ngực anh nhắm mắt.
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: “Đêm nay cùng anh về biệt thự nhé?”
Tô Vận không ngốc, cô hiểu được ý tứ trong câu hỏi của anh. Rõ ràng cô có thể từ chối vì bọn họ mới chính thức bên nhau mười mấy ngày, nhưng cô lại nói: “Vâng.”
—
3241
—
Editor: Vối Vối
Website: voivoieditorials.wordpress.com
Trò chuyện với tớ: facebook.com/voivoieditorials