Lúc từ Sơn Đông về, thấy thời gian còn sớm nên chúng tôi đến thẳng công ty luôn.
Nghĩ đến tối nay lại phải cày cấy cả đêm, không có thời gian lăn giường, tôi bèn kéo Triệu Lỗi vào lối đi cầu thang, ấn anh lên tường hôn môi.
Hồi mới quen Triệu Lỗi, tôi cảm giác anh tiếp khách nên nhất định sẽ không sạch sẽ, bởi vậy kiểu gì cũng không chạm miệng lên người anh.
Nhưng dạo gần đây tôi lại thực thích cảm giác hôn môi anh.
Rượu độc ngày đó lại là mật hoa hôm nay.
Triệu Lỗi biết rõ thói quen của tôi nên mỗi khi bị hôn anh sẽ hoàn toàn thả lỏng cơ thể, mở rộng tứ chi mặc tôi sờ nắn.
Lúc sau bắt đầu có cảm giác rồi, hai tay anh sẽ khép lại, đặt sau lưng tôi.
Bàn tay anh vừa to vừa dày, để người ta có loại ảo giác như mình là một vật bảo trân quý được nâng niu trong lòng bàn tay vậy.
Nhưng ngay lúc chúng tôi đang hôn nhau đắm đuối, cửa cầu thang mở ra.
Tầng nơi tôi và Triệu Lỗi đang ở là tầng 18.
Hầu hết mọi người đều đi thang máy để lên và xuống.
Tòa nhà có hai hành lang, một là hành lang hút thuốc, và hành lang của chúng tôi là hành lang cấm hút thuốc để phòng cháy, vậy nên nếu không phải tình huống đặc biệt, sẽ không có ai đi qua đây cả.
Người đẩy cửa vào cũng chẳng phải là ai xa lạ, đôi bên đều quen biết nhau.
Chính là anh hai của tôi.
Anh tôi đang nói chuyện gì đó trên điện thoại, đoán chừng là lãnh đạo địa phương xui xẻo nào đó.
Sau đó anh hai có tôi kể là vừa ra thang máy thì anh nhận được điện thoại, vì đối phương rất sốt ruột mà chuyện cần nói thì phải giữ bí mật nên anh chỉ có thể thuận đường quẹo vào đây luôn chứ không kịp tới phòng làm việc của mình.
(Khó trách cả hai đời chúng tôi đều là anh em, đúng là hữu duyên mà.)
Bởi vì lúc đó tôi quay lưng về phía cửa cho nên không hề để ý tới người tiến vào, trong lòng còn đang mắng thầm người nào không có mắt vậy.
Nhưng Triệu Lỗi khi đó thì nhìn thẳng ra cửa, nhận ra là anh hai tôi bèn đưa tay đẩy tôi ra.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi tinh tường nhận ra, Triệu Lỗi muốn thoát khỏi áp chế của tôi là chuyện dễ dàng đến cỡ nào.
Anh hai thấy hai người chúng tôi đứng ôm nhau một chỗ thì cũng sững sờ, mãi đến khi trong điện thoại phát ra tiếng người ta gọi tên anh thì anh mới định thần lại.
Anh như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay người kéo cửa ra ngoài.
Bị cắt ngang như vậy, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục nữa, sờ sờ cái mũi giúp Triệu Lỗi sửa sang lại quần áo bị tôi xoa nắn đến độ nhàu nhĩ rồi thả anh đi.
Trước khi Triệu Lỗi xuống lầu, anh còn lo lắng mà nhìn tôi.
13.
2
Lúc về văn phòng, tôi cũng không lo chuyện bị anh hai khó dễ lắm —— chuyện Triệu Lỗi tôi và anh đã từng nói qua rồi, chỉ là lần này để anh được xem truyền hình trực tiếp mà thôi —— nên bắt đầu vùi đầu, chú tâm vào công việc chồng chất mấy ngày.
Không ngờ hai tiếng sau, anh hai có lẽ đã xử lý xong công việc nên tự mình tới tìm tôi.
Anh vốn là tính thử thăm dò tôi mấy hôm trước đi chơi có vui không, sau đó ý hữu sở chỉ* hỏi tôi sao lại đi Sơn Đông chơi, nghỉ phép thì sao lại không đi Châu Úc hay là Thái Lan đi.
Tôi ngoan ngoãn trả lời xong anh mới đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi là đã cùng nhau về bái kiến tổ tiên, có phải là muốn thiên trường địa cửu với Triệu Lỗi không.
(*) 意有所指: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác
Anh hai hỏi như vậy, còn móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra hút.
Có chút chột dạ, tôi bèn nghĩ nghĩ, phát hiện có một câu trả lời chính đáng nhưng có lẽ sẽ làm anh hai sốc lắm đây, dẫu vậy tôi vẫn nói: “Anh hai, cả đời này em chỉ cùng một người lên giường thôi, người đó là Triệu Lỗi.”
Anh hai đang nhả một vòng khói ra khỏi miệng, vừa nghe vậy, vòng khói còn đang ở lối ra lập tức bị hút lại.
Không biết có phải là anh nhớ được “thành tích vĩ đại” kiếp trước của tôi không mà anh kinh ngạc nhìn năng lực trợn mắt nói xạo của tôi.
Tôi nhìn anh hai sặc thuốc đến đỏ cả mặt, trong lòng cảm thấy tự tin, bất kể anh ấy nghĩ gì thì hiện tại có lẽ cũng chỉ có thể để kệ cho tôi và Triệu Lỗi tiếp tục phát triển và không tự tiện xử trí chuyện Triệu Lỗi nữa.
Từ lúc anh hai về nước đến giờ, qua vài năm hợp tác với nhau, thái độ ‘Nghiêm phụ’ lạnh lùng đời trước anh dành cho tôi đã chậm rãi chuyển thành ‘Từ mẫu’ cưng chiều, có lẽ là vì anh đã tận mắt chứng kiến nỗ lực của tôi, cũng có lẽ vì tôi toàn tâm tin tưởng anh.
Tôi có thể khẳng định dù anh hai là người rất hay kiểm soát người ta thì anh cũng sẽ không muốn để tôi phải khổ sở.
Mà đến tầm này, so với lần đầu chúng tôi bàn luận về chuyện Triệu Lỗi, anh đã tin tưởng ánh mắt cùng với phán đoán của tôi hơn rồi.
Ho hết khói thuốc sặc trong phổi xong, anh hai rốt cuộc cũng buông tha cho chuyện của Triệu Lỗi và tôi, chuyển chủ đề về mục đích chính lần này anh tới đây.
(Anh rõ ràng tới đây không phải chỉ đến nói chuyện chung thân đại sự của tôi, có lẽ đoán được lúc vô tình gặp nhau trong thang lầu, tâm lý của tôi sẽ thay đổi nên mới mượn thời cơ thăm dò kỹ càng, xem xem chúng tôi đã phát triển đến mức nào rồi, này là nói chuyện phiếm —— xem ra trong mắt anh hai, tôi vẫn còn thiếu kiên nhẫn lắm.)
13.
3
Thì ra là ông tôi bị đột quỵ phải nhập viện.
Mới vừa rồi trong nhà gọi cho anh hai, muốn tôi