Chỉ khi nghe thấy họ Âu vì khó chịu mà rên rỉ, trong mắt Triệu Lỗi mới có tiêu điểm, dần dần định thần lại.
Tôi thấy anh muốn đi giúp người ta nhưng rồi lại băn khoăn, trùng trùng điệp điệp.
Âm thầm thở dài một hơi, tôi chủ động bước tới đỡ họ Âu dậy, vứt cậu ta vào ghế ngồi sau xe, chuẩn bị đưa người đi bệnh viện kiểm tra —— dù sao thì tôi cũng hơi lo mình không khéo bất cẩn đánh chết người.
Triệu Lỗi thấy động tác của tôi thì mặc chiếc áo khoác tôi khoác lên vai anh vào, lẳng lặng đi theo, thậm chí còn tỉ mỉ nhặt gọng kính của tiểu bạch kiểm lên, bỏ vào túi áo, sau đó lên xe đẩy tiểu bạch kiểm vào trong rồi ngồi xuống bên cậu ta.
Lúc đó tên họ Âu đã tỉnh lại một chút, tính làm loạn nhưng yếu quá, lại còn ăn một đập nên đầu óc trì độn, căn bản là không thể phản kháng Triệu Lỗi và tôi, chỉ có thể mặc chúng tôi tự loay hoay.
Tôi vừa lái xe vừa chỉnh lại gương chiếu hậu, lén lút quan sát Triệu Lỗi.
Anh đã trở lại dáng vẻ vô cảm thường ngày, lúc thì anh ở bên “xoa dịu” tên tiểu bạch kiểm đang bất hợp tác, lúc thì lại đang nhìn chằm chằm vào gối của ghế trước mà không thèm liếc mắt.
Hình như anh có thể cảm nhận được ánh mắt rình mò của tôi, ‘xoát’ một cái chuyển tầm nhìn, nhìn thẳng vào mắt tôi, bắt quả tang tại trận.
Khi đó, tôi chỉ có thể điềm nhiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đưa tay ra chỉnh lại gương chiếu hậu.
Nhoắng cái đã đến bệnh viện, tôi đút hai tay vào túi quần, để Triệu Lỗi đỡ họ Âu dẫn đi xử lý thủ tục nhập viện.
Đến lúc cần thiết, tôi chủ động lên thanh toán và điền vào biểu mẫu hoặc gì gì đó.
Quả nhiên, bác sĩ nói tên kia có thể là bị chấn động nhẹ và yêu cầu ở lại bệnh viện để theo dõi trong 24 giờ.
Nghe nói bị chấn động não có thể sẽ mất trí nhớ, tôi không biết tiểu bạch kiểm nhớ được những gì, thế nhưng lúc tỉnh lại, thái độ của cậu ta với Triệu Lỗi đã tốt hơn nhiều, dù không thể nói là phối hợp nhưng đã không độc mồm độc miệng nữa.
Thấy Triệu Lỗi vì họ Âu mà bận lên bận xuống, tôi bắt đầu thấy chán, bèn chào một tiếng rồi ra ngoài cửa phòng bệnh hút thuốc lá —— không biết liệu hành lang có phải cũng cấm hút thuốc không, nhưng tôi mặc kệ, hiện tại tôi thật sự rất thèm một điếu thuốc.
Tôi đang hút thuốc thì có một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá ưa nhìn vội vã đi về phía phòng bệnh.
Anh ta hình như có quen tôi nên vừa tới nơi anh ta đã đột ngột dừng lại ở cửa và nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, sau đó mới kiềm chế bản thân, do dự cùng tôi chào hỏi.
Nghe được cái tên anh ta tự giới thiệu, tôi lập tức nhớ ra mình thật sự đã từng cùng người này có duyên mấy lần rồi, anh ta chính là anh trai của một vị tiền bối tại đại học Q —— là con cả của chủ câu lạc bộ nơi Triệu Lỗi từng ‘bán thân’, Lương Lập Hải.
Người này cũng từng là quái nhân nổi danh của giới công tử nhà giàu tại Bắc Kinh.
Anh ta không kế nghiệp gia đình, không làm quan, cũng không sống kiểu quần là áo lượt, ngay từ nhỏ đã quyết tâm làm bác sĩ.
Sau này anh ta đi du học rồi về nước làm bác sĩ, nhưng mấy năm vừa rồi, quan hệ giữa anh ta với trong nhà càng ngày càng loạn, nên là chuyển tới thành phố G sống luôn.
Nhắc mới nhớ, đầu năm nay tôi có gặp anh ta một lần rồi.
Anh ta chính là phó viện trưởng tại bệnh viện nơi ông tôi chữa bệnh.
19.
2
Vì tôi tận mắt chứng kiến Lương Lập Hải vội vã chạy tới nên nói chuyện xong, nương theo tầm mắt thi thoảng lại ngó vào phòng bệnh của anh ta, tôi bèn cầm điếu thuốc chỉ về phía họ Âu, hỏi: “Tên nhóc kia là hàng xóm của tôi nhưng mới bị tôi cho một trận xong.
Anh có quen à?”
Lương Lập Hải quay đầu lại, bây giờ mới thật sự bắt đầu tập trung đối thoại với tôi, cau mày cẩn thận trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy là người của tôi.
Hai người tại sao lại đánh nhau?”
Tôi cười cười với anh ta, nói: “Không cần phải căng thẳng, cậu ta chỉ bị chấn động nhẹ thôi, ở lại bệnh viện theo dõi là được.” Lương Lập Hải nghe xong thì gương mặt giãn ra không ít, tôi nói tiếp: “Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi cậu ta là gì của anh không? Chẳng lẽ lại là con anh à?”
Lương Lập Hải bị tôi chọc cho bật cười, vừa định nói gì đó thì thấy Triệu Lỗi mang theo một bình nước nóng đi ra, hình như là định đi đun nước ấm cho họ Âu.
Cảnh này khiến anh ta rốt cuộc chú ý tới Triệu Lỗi, khuôn mặt già nua kia chợt co quắp, hiển nhiên là nhận ra Triệu Lỗi.
Nhưng anh ta cũng không nóng nảy, lấy ra một điếu thuốc, trầm ngâm nhìn tôi.
Tôi cũng không nóng nảy, tiếp tục hút thuốc của mình.
Một lúc sau, chắc anh ta nhận ra hình như hai chúng tôi quay mặt vào nhau hút thuốc trước cửa phòng như này trông có vẻ ngô nghê quá nên nói muốn tìm một nơi yên tĩnh để “tâm sự” với tôi.
Tôi đã muốn kết thúc cảnh xấu hổ này từ lâu, mà tôi cũng tò mò về chuyện của anh ta và Âu Hướng Dương, vậy nên hết sức sẵn lòng đồng ý.
Trước khi đi tôi còn bảo với Triệu Lỗi là sẽ mua bữa khuya cho anh, anh cứ ở lại mà tiếp tục chăm sóc họ Âu đi.
Khi đó, Lương Lập Hải là từ đầu tới cuối không thèm nhìn tới Triệu Lỗi, chỉ yên lặng nhìn Âu Hướng Dương đang nằm ngủ, trước khi đi còn vươn tay sờ sờ đầu cậu ta một cái.
Mới đầu lúc thấy Lương Lập Hải, Triệu Lỗi còn có chút cảnh giác.
Nhưng hẳn anh cũng thấy chúng tôi hình như có quen biết, lại thấy cả sự thương mến Lương Lập Hải dành cho Âu Hướng Dương nên anh cũng không nói gì, giữ nguyên gương mặt vô cảm, mặc kệ cảnh hai người kia đang bày ra hành động thân mật.
Xuống tới lầu, tôi trước tiên là đến quán cơm nhanh 24 giờ đối diện bệnh viện.
Bởi vì trời đã khuya, bên trong lại không có khách nên một lát là đến tôi.
Tôi chọn một phần cơm, đóng gói, chuẩn bị mang cho Triệu Lỗi, sau đó tôi lấy