Bàn bạc hết một đêm, bố mẹ chấp nhận lời đề nghị của hai anh em chúng tôi, cũng đề xuất thêm là họ có thể dốc sức làm hai năm nữa, dự định đến lúc nghỉ hưu thì sẽ ra nước ngoài định cư, khi đó công việc bên đấy có thể giao cho họ toàn quyền phụ trách.
Nghĩ rằng gánh nặng trên vai của chúng tôi có thể nhẹ hơn rất nhiều, bởi vì quá trình chuyển đổi trong nước của công ty sẽ mất vài năm, và sẽ khó khăn hơn khi tính đến hoạt động kinh doanh nước ngoài, chúng tôi đương nhiên tán thành.
Dù sự ra đi của ông khiến bố mẹ tôi thật sự rất đau buồn, nhưng sau khi cảm xúc đã nguôi ngoai, họ vẫn giữ được sức khỏe tinh thần sảng khoái, khác hẳn với dáng vẻ già nua, tủi thân của kiếp trước.
Có thể thấy được, dù bình thường họ không thể hiện ra ngoài nhưng tôi và anh hai vẫn chính là trụ cột tinh thần của họ —— họ cũng không trông chờ gì ngày chúng tôi công thành danh toại, mà chỉ mong chúng tôi có thể bình an, hạnh phúc.
Khi bản phác thảo của tương lai trở nên rõ ràng hơn, trái tim vẫn treo lơ lửng kể từ khi tái sinh của tôi cuối cùng cũng có linh cảm rằng nó sẽ hạ cánh.
Lúc Triệu Lỗi đi công tác về thì đã là ngày thứ năm kể từ khi ông nội hạ táng.
Tôi đang lái xe về nhà thì thấy anh đỡ một người đàn ông chống nạng từ trên taxi xuống, sau đó một tay xách vali hành lý, một tay dẫn người kia về phía công ty, hẳn là họ vừa từ sân bay về.
Tôi lướt xe đến bên anh, lém lỉnh hỏi có nên đợi anh cùng nhau về không, vừa nói vừa cảm giác nụ cười trên mặt mình có thể thành một bông hoa nở rộ rồi.
Anh thấy là tôi thì cũng dừng lại, thả lỏng vẻ mặt hơi nghiêm túc nhìn tôi, gật đầu nói: “Cậu đợi tôi khoảng 30 phút được không?”
Tôi làm động tác “OK” để anh biết không có vấn đề gì, tôi sẵn sàng điều khiển xe trở lại ga ra.
Ngay lúc quay xe lại, tôi nghiêm túc nhìn người đàn ông áo đen bên cạnh, tự hỏi liệu đây có phải là anh lại định dàn xếp gì cho ‘đồng đội’ cũ nữa không? —— trong tòa nhà trụ sở của anh có mấy “phòng nghỉ cho nhân viên” được trang bị cả phòng tắm —— xem ra về nhà phải nhắc anh đừng có mang công ty ra làm nơi từ thiện nữa rồi.
Lúc Triệu Lỗi gọi cho tôi nói anh hiện tại có thể xuống thì đã hết 40 phút đồng hồ rồi.
Có điều tôi cũng không để ý thời gian lắm, vì tôi còn đang bận răn dạy tay phụ tá vừa mắc lỗi.
Nhưng cái thằng này thì lại hoàn toàn không hiểu mục đích tôi đang giáo huấn nó là gì, không biết tôi đang tiêu tốn thời gian quý báu để phân tích khuyết điểm cho nó, giúp nó sau này không xuất hiện vấn đề như trước nữa, mà nó thì cứ chăm chăm giải thích với tôi thôi.
Thật ra thì tôi có tha thứ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân nó đúc kết ra được bài học gì.
Nhận được điện thoại của Triệu Lỗi, tôi cố tự nhủ với bản thân mình rằng thằng nhóc trước mắt không quay lưng bỏ đi là vì nó tôn trọng ý kiến của tôi, nhanh chóng dùng 2 phút đồng hồ giải quyết xong.
Đuổi đi tên nhóc xui xẻo bị dạy dỗ đến độ uể oải, tôi lập tức đi thang máy xuống ga ra, tới nơi thì đã thấy Triệu Lỗi đang ngồi sẵn trong xe đợi tôi rồi.
22.
2
Tôi vừa đóng cửa bên ghế lái phụ, Triệu Lỗi đã đề máy.
Mấy năm chung sống với nhau đã khiến chúng tôi có thể không cần mở miệng vẫn có thể hiểu ý nhau.
Dạo gần đây vì cứ phải ở ngoài suốt nên màu da của Triệu Lỗi lại càng đậm hơn.
Thế nhưng tinh thần anh thì lại cực kỳ sảng khoái, toàn thân tràn đầy năng lượng.
Tôi từng đề nghị với anh là vì công việc kinh doanh chính là hộ tống xe tải vận chuyển tiền của ngân hàng nên anh có thể cân nhắc từ bỏ những nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại vừa tốn thời gian, thế nhưng anh cũng chỉ ngại ngùng cười cười.
Có lẽ chính vì đặc điểm này mà anh đặc biệt được người ta tin tưởng.
Hai đời người, tôi gặp được đủ loại giám đốc lớn nhỏ của đủ loại ngành nghề.
Trong kinh doanh, không phải cứ là người thông minh nhất, biết ăn nói nhất là sẽ mang được tới hiệu suất cao nhất, mà là những người tình nguyện chịu chút thiệt thòi nhưng lại từ trong ra ngoài lộ vẻ chất phác nhiệt tình.
Kể cả là Xảo Lộc, tuy bề ngoài cậu ta là người tính toán chi li, nhưng kỳ thật cũng là người thật thà cả.
Nhưng tất nhiên, những nhân vật này rồi cũng sẽ ngã xuống vì “sự ngu ngốc” tận trong xương tủy của mình.
Ví như cho dù bị người khác hãm hại, bị người khác lợi dụng, thì sau khi đứng lên, họ vẫn không đúc kết ra được bài học gì để thay đổi bản tính mà tiếp tục dũng cảm cho người khác sự tin tưởng cùng những lời hứa hẹn, được cái là sau này họ cũng biết đường mà nhìn người.
Triệu Lỗi đang phát triển theo hướng đó sao?
Vì tôi nhìn anh lâu quá nên Triệu Lỗi phát hiện, quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi cười hì hì dán lại gần, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Ăn chay mấy tháng rồi, tối nay phải ăn thịt thôi.”
Anh lập tức hiểu lời đề nghị của tôi, hai mắt híp lại, tập trung quan sát con đường phía trước, liếm môi nói: “Được.”
Lúc anh trả lời, tôi đã không chờ nổi nữa mà phanh áo sơ mi cùng thắt lưng anh ra.
Nếu có xe chạy ngược chiều, người đối diện sẽ có thể thấy cơ ngực rắn chắc cùng núm vú màu nâu của Triệu Lỗi thỉnh thoảng lại bị một bàn tay nắn bóp; nếu là người cùng chiều, ngồi trên xe cao như xe buýt hai tầng, thì chỉ cần nghiêng đầu là đã có thể thấy toàn cảnh