Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thể loại: Hiện đại, anh quân nhân trí thức và cô gái nhỏ sinh viên ngành ngoại ngữ, motif #TÌNH_YÊU_XƯA_CŨ (thời ông bà, cha mẹ chúng ta) vô cùng hay, duyên phận, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, bình dị thâm tình, sâu sắc, HE.
Độ dài: 14 chương.
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản.
Tôi nghĩ rằng, những người đang đọc bài review này, có lẽ lớn nhất là 8X, mà nhỏ nhất thì chưa thể xác định. Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng chính là, các bạn đã bao giờ thử tưởng tượng, tình yêu thời của ông bà cha mẹ chúng ta, thời chưa có điện thoại di động, thời chưa có mạng xã hội, thời vi tính chưa thịnh hành,... thì họ đã đến với nhau như thế nào? Liệu có lãng mạn không?
Câu chuyện mà tôi sắp giới thiệu sau đây chính là kể về một tình yêu “xưa cũ” như vậy.
Lần đầu tiên Phó Dục Ninh gặp Cố Trường An cô chỉ mới 20 tuổi, đang là sinh viên của một tỉnh cách xa thành phố. Cô lặn lội đến nơi này để tham gia tiệc cưới của người bạn thân được tổ chức trong doanh trại bộ đội. Không cần nói cũng biết, Phó Dục Ninh lần đầu đến đây thấy cái gì cũng bỡ ngỡ, thấy cái gì cũng tò mò.
Nhưng mà người hiếu kỳ cũng không chỉ có mình cô. Các anh lính trong doanh trại ngoài mấy chị dâu đã quá quen mặt ra thì làm gì có cơ hội được nhìn thấy con gái bên ngoài, đặc biệt lại là cô gái xinh đẹp đáng yêu như Phó Dục Ninh.
Thế nên, những ngày ở lại chờ đám cưới, Phó Dục Ninh thu hút không ít ánh mắt của các chàng trai, chỉ có duy nhất một người lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm, chính là Cố Trường An, đàn anh đẹp trai tài giỏi của viện nghiên cứu quân đội.
Vẻ nghiêm túc lạnh lùng của anh khiến Phó Dục Ninh có chút sợ hãi, đặc biệt là sau bữa cơm đầy xấu hổ hôm đó. Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là sau khi biết Phó Dục Ninh thích ăn thịt thì Cố Trường An đã vô cùng “tinh tế” mà đi lấy thêm cho cô một bát thịt kho tàu đầy ụ. Người ta là con gái, là con gái đó anh hiểu không? Dù có thèm đến thế nào cũng đâu thể không chú ý hình tượng mà ăn uống thả cửa trước mặt anh đâu đúng không?
Vậy là Phó Dục Ninh cảm thấy mình xong rồi. Sau này làm sao có thể đối mặt với anh được nữa đây? Nghĩ là làm, quả nhiên mấy ngày sau đó cô tránh mặt anh. Ban đầu Cố Trường An cũng không cảm thấy gì, nhưng sau đó anh phát hiện ra, anh làm cô gái nhỏ xấu hổ mất rồi. Lỗi này tại anh, nên anh phải đền bù thôi.
Trong lòng đã định, Cố Trường An lần đầu tiên trong đời chủ động tiến lên, lúc đầu chỉ là muốn nói chuyện một chút, gỡ bỏ khúc mắc cho cô gái nhỏ, nhưng dần dần, động cơ không còn thuần khiết như vậy nữa. Anh phát hiện ở cô có một nét gì đó khiến anh không kìm được cứ muốn đến gần, đó là dịu dàng, là đáng yêu, là ngây thơ nhưng lại thấu hiểu lòng người. Cố Trường An khẳng định, mình rung động rồi.
Tình cảm những ngày xưa cũ chỉ có như vậy, vì hoàn cảnh gặp gỡ quá khó khăn cho nên cảm thấy thích thì cứ tiến tới thôi. Sau vài ngày đưa Phó Dục Ninh đi “tham quan” khắp thành phố, Cố Trường An quyết định thổ lộ.
“Ninh Ninh, anh lớn hơn em 9 tuổi, em có để ý hay không?”
Đương nhiên Phó Dục Ninh không để ý rồi, anh xuất sắc như vậy, cô còn chưa dám tin mình có được may mắn như thế này nữa kìa. Nhưng không để ý thì sao chứ, bằng lòng thì sao chứ? Cô vẫn phải quay về tiếp tục đi học ở tỉnh nhà, cách xa anh hơn một ngày ngồi tàu hỏa.
Tình yêu vừa nảy mầm đã phải chia xa, vậy họ đã nuôi dưỡng tình cảm ấy như thế nào? Thời đó không có điện thoại di động, ở nhà Phó Dục Ninh chỉ có điện thoại bàn, nhưng cô hầu như ở ký túc xá cuối tuần mới về, lại sợ ba mẹ biết mình “yêu sớm”, thế nên chỉ có thể gửi thư cho nhau.
Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy cách làm này có hơi cũ, nhưng vào thời đó, đây chính là những bức thư có cánh, mang những yêu thương nhớ nhung đến cho người ở đầu bên kia. Người gửi cũng như người nhận, sẽ thấp thỏm chờ đợi, cũng sẽ vui mừng khi nhận được.
Cứ duy trì sợi dây liên kết như vậy, cho đến khi tìm được một dịp nào đó thích hợp để đến gặp nhau. Tình cảm từ những con chữ, từ những câu nói dịu dàng qua ống nghe, trở thành người thật việc thật, có thể chạm vào, thỏa sức nâng niu.
Đương nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến, ba mẹ Phó Dục Ninh phát hiện, yêu cầu cô phải giải thích. Nhưng Cố Trường An đã là người trưởng thành, anh hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này. Thế nên, đứng trước sự trầm ổn chững chạc của “con rể” tương lai, ba mẹ Phó Dục Ninh chỉ hận không thể để cô tốt nghiệp sớm hơn.
Kết hôn, đến thành phố. Hai người xa cách nhiều hơn là gần gũi bắt đầu học cách sống chung với đối phương. Anh lớn hơn cô cho nên giành phần chăm sóc và chiều chuộng, cô yêu anh nên sẽ vì anh mà cố gắng làm một hậu phương vững chắc, cũng nỗ lực thật nhiều để có thể giỏi giang như anh. Họ đều đang cố gắng từng ngày để nuôi dưỡng tình yêu của mình.
Nhưng cuộc sống sẽ luôn có những điều bất chợt xảy đến, vừa là sự cố, vừa là thử thách, để xem họ có thể cùng nhau vượt qua được hay không. Chẳng phải đó chính là ý nghĩa của hôn nhân hay sao?
Câu chuyện tình yêu của những người thời đại trước, dễ dàng, bao dung. Đến với nhau cũng rất đơn giản, không có nhiều suy nghĩ tính toán hay lựa chọn thiệt hơn, cảm thấy phù hợp thì cứ tiến tới. Yêu xa, không có nhiều điều kiện để trao đổi tình cảm thì sẽ tự nhủ với bản thân, cố gắng giữ mình tránh xa cám dỗ, để đến ngày gặp lại nhau, vẫn có thể là một chính mình vẹn nguyên nhất cho người còn lại.
Đã xác định là người sẽ cùng mình đi suốt cuộc đời, chút cô đơn trong khi xa vắng này, cớ gì không chịu được? Chỉ cần nghĩ đến, nơi cuối con đường có người mình yêu đang chờ đợi, cớ gì không cố gắng?
Bình luận truyện