Đại thẩm vẫn có chút do dự, lúc này, một hài tử bên cạnh hô lên: "Thơm quá a, nương, ta muốn ăn cái này!"
Nói xong liền ăn vạ không đi, cho dù nương hắn kéo như thế nào cũng không động dậy.
Nương hài tử bực mình không thôi: "Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, món ăn đắt như vậy, không được ăn, theo ta đi!"
Đứa bé này ở nhà hiển nhiên cũng được chiều chuộng, nghe nương nói không muốn mua cho hắn, liền kêu khóc: "Không, ta phải ăn a!"
Không lay chuyển được con của mình, nương hài tử cũng không có biện pháp, cắn chặt răng, mua một cái bánh trứng từ Đại Minh.
Đại Minh động tác nhanh nhẹn gói một cái bánh trứng cho phụ nhân, thu 8 văn tiền.
Cầm được đồ vật muốn ăn, hài tử kia cảm thấy thỏa mãn, chờ không nổi cắn một miếng, ngay lập tức bị mỹ thực chinh phục, cắn từng ngụm từng ngụm, ăn thật sự thơm ngọt.
Thấy đứa nhỏ ăn thỏa mãn như vậy, nương hài tử kia cũng vui vẻ, lau khóe miệng dính ít mảnh vụn cho hắn, rồi nắm tay hắn đi.
Dựa vào hiệu ứng quảng cáo, mấy phụ nhân đại thẩm do dự tựa hồ cũng nghĩ đến hài tử nhà mình, cắn chặt răng, vẫn quyết định mua một cái bánh trứng.
Vô luận mua cái gì, gương mặt Đại Minh đều chào đón tươi cười, nhiệt tình bao đồ ăn cẩn thận cho mọi người.
Lúc sau có mấy khách nhân lục đục tới, có người ngại giá cao trực tiếp rời đi, còn người túi không thiếu tiền liền mua chả giò chiên hoặc bánh tay trảo.
Bất luận rau dại hay thảo dược, đều bán được tốt, kiếm tiền đều đều.
Nhưng tiệm món ăn vặt mà bọn họ tin tưởng sẽ buôn bán thuận lợi lại không một bóng người, Đại Minh rao hết một buổi sáng có chút ủ rũ.
"Mặc ca, bây giờ phải làm sao a! Hết một buổi sáng, chúng ta mới bán được mấy cái như vậy, rất nhiều người đều ngại giá cao không muốn mua, lúc sau khẳng định sẽ lỗ sạch vốn a!"
Lâm Mặc trầm ổn vỗ vỗ bả vai Đại Minh: "Không sao đâu, cũng không phải không có khách, phải tin tưởng tay nghề của tẩu tử ngươi, vạn sự khởi đầu nan, phải có lúc này lúc khác.
"
Ngừng một chút lại nói: "Nếu thất bại thật thì như thế nào? Cùng lắm thì làm lại từ đầu.
"
Tới hỗ trợ không chỉ có mình Đại Minh, còn có Trình Quyên Quyên, nàng và Tào Chính cũng đã phân gia, lão cha lão nương bất công, lúc phân gia cũng không cho Tào Chính nhiều ruộng, ngày thường đều dựa vào tay nghề thêu của Trình Quyên Quyên và Tào Chính làm chút việc cực nhọc, nên sau lần xử lí thảo dược kiếm được nhiều tiền liền rất cảm kích Tô Lê.
Khi cửa hàng mới khai trương, Trình Quyên Quyên cũng xung phong lại đây giúp đỡ.
Lúc này, nàng ở hậu viện vừa cán bột vừa hỏi Tô Lê: "Tiểu Lê, ngươi không lo lắng chút nào a? Bánh đều không bán ra được!" Nhìn bộ dáng bình thản của Tô Lê, Trình Quyên Quyên cảm thấy mình gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng rồi.
Tô Lê cười cười: "Làm buôn bán mà, cũng không thể mong mỗi ngày đều kiếm được tiền mà không có rủi ro gì, bán không được chúng ta liền tính làm cái khác.
"
Lâm Mặc vừa tiến vào nghe được lời nói này, cùng Tô Lê nhìn nhau, hiểu ý cười.
"Tẩu tử, một cái bánh trứng một cái chả giò chiên.
" giọng Đại Minh từ mặt trước tiểu điếm truyền đến, Tô Lê vội vàng bắt đầu làm bánh trứng và chả giò chiên.
Tình huống buổi chiều với buổi sáng cũng không khác nhau lắm, không có bán chạy, lác đác tới vài người khách, cũng có mấy người giàu có, mỗi loại ăn vặt đều mua một cái, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng người mua đều cảm thấy hương vị thực không tồi.
Đại Minh và Trình Quyên Quyên gấp đến độ như lửa sắp lan đến chân rồi, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì, buồn rầu mà trở về.
Tình huống hai ngày tiếp theo cũng như vậy, chính là không nóng cũng không lạnh.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lâm Mặc mới vừa mở cửa, liền thấy một thanh niên hình như là sai vặt đứng ở cửa tiệm nôn nóng đi tới đi lui.
Buôn bán mấy ngày nay đều có chút vắng vẻ, nên hai ngày này Lâm Mặc và Tô Lê mở cửa hơi trễ, bình thường mở cửa hàng một hồi mới có khách tới, bây giờ thấy có người đang chờ mua món ăn vặt, phản ứng lại có chút không kịp.
"Ngươi là chủ cửa hàng này sao? Ở đây bán chả giò chiên, tay trảo bánh linh tinh có phải hay không?" Gã sai vặt thấy cửa lớn mở ra, xông lên hỏi liền.
"Đúng vậy, chúng ta có chả giò chiên, tay trảo bánh, bánh trứng cùng bánh kẹp thịt.
"
"Thật tốt quá.
" Gã sai vặt hưng phấn hô to một tiếng, sau đó nói ra yêu cầu của mình: "Mỗi món cho ta 10 phần!"
Đơn lớn! Lâm Mặc