Lâm Mặc vào núi săn thú đã ba ngày, một chút tin tức cũng không có, rau dại nàng hái lúc trước cũng đã ăn hết, Tô Lê cần phải lại đi hái chút rau dại mới được.
Đem hai cái bảo bối giao cho Lê thẩm, giải thích là mình muốn đi vào trong núi hái rau dại, Lê thẩm biết không thể khuyên nàng, đành phải nói: "Vậy ngươi mang theo Lê Nguyệt cùng đi đi, hai người có thể chiếu cố nhau, ta cũng yên tâm chút."
Lê Nguyệt là tiểu nữ nhi của Lê thẩm, năm nay chỉ mới 14 tuổi, lớn lên còn rất có khí chất.
Tô Lê nghĩ nghĩ, đồng ý.
Trong lòng âm thầm quyết định phát hiện rau dại gì nhất định phải chia cho Lê gia một nửa.
Lê Nguyệt là cô nương tốt cần cù chịu khó, trên đường vào núi có nàng làm bạn, ngược lại cũng không nhàm chán, hai người nhanh chóng liền thân thiết.
Thôn Thanh Trúc non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, trừ bỏ bần cùng, cũng vẫn có thể xem là một địa phương tốt để ở, núi Thanh Trúc càng là một ngọn núi tốt, Lâm Mặc bắt con mồi đều đến từ núi này, lần trước Tô Lê hái rau dại cũng từ ngọn núi này.
Bất quá lần này cũng giống lần trước rau dại bên ngoài đã bị hái hết, cho nên hai nàng đi vào trong một chút.
Những ngọt cây cao vút che bầu trời, từng đợt từng đợt ánh nắng xuyên thấu qua ngọn cây chiếu xuống đất, lập loè quang mang.
Lê Nguyệt nhìn một mảng đất trống, có chút chán ngán thất vọng: "Ai nha, đều bị hái hết rồi, hôm nay chúng ta sợ là phải tay không mà về."
Tô Lê lại là hai mắt tỏa sáng, thật nhiều rau dại nha, rau sam, khổ qua, chủng loại không tính nhiều, nhưng số lượng lại rất lớn, quan trọng nhất chính là, cách đó không xa, còn có rất nhiều nấm.
Rau sam
Nấm a, nghĩ đến canh nấm tươi ngon, gà hầm nấm, Tô Lê nước miếng đều mau chảy xuống.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta mau hái!"
"Hái cái gì?" Lê Nguyệt không hiểu.
Tô Lê ngạc nhiên nhìn Lê Nguyệt, một tay chỉ vào khổ qua và rau sam cách đó không xa, nói: "Hai loại rau dại này a, có thể ăn, ăn rất ngon!"
Lê Nguyệt bật cười: "Tiểu Lê tỷ, ở đây chúng ta không có người ăn loại cỏ đó, chúng ta vẫn nên đi nơi khác tìm đi."
Tô Lê dở khóc dở cười, thì ra thời đại này người ta không quen biết khổ qua cùng rau sam, cũng không cho nó là rau dại.
"Tiểu Nguyệt, ngươi tin ta, chúng ta mau hái rồi về nhà, ta bộc lộ tài năng cho các ngươi xem, cho các ngươi một chút kiến thức mỹ vị nhân gian!"
Lê Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn Tô Lê thề son sắt như vậy, cuối cùng quyết định tin tưởng Tô Lê, hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng liền hái đầy một sọt.
"Đi, Tiểu Nguyệt, chúng ta đi hái nấm!" Hái xong rau dại, Tô Lê lại hứng thú bừng bừng nhìn Lê Nguyệt nói.
Lê Nguyệt lần này thật sự bị khiếp sợ: "Kia không được, nấm chính là có độc, trong thôn chúng ta đều có người bị độc chết, cũng không thể ăn a!"
Tô Lê tự tin vui vẻ mà nói: "Ngươi yên tâm, xác thật là nấm chút có độc, nhưng cũng có loại không có độc, ta biết phân biệt, chúng ta qua đi hái, đến lúc đó không hái loại có độc."
Lê Nguyệt vẫn có chút do dự: "Tiểu Lê tỷ vẫn là đừng đi? Chúng ta cũng tìm được nhiều rau dại như vậy."
Tô Lê vỗ vỗ tay Lê Nguyệt, nói: "Ta nói thật, Tiểu Nguyệt, nấm chính là món ngon mỹ vị, bỏ lỡ quá đáng tiếc."
Bị khuyên nhưng Tô Lê bất động, ngược lại Lê Nguyệt lại nghe theo đi qua hái nấm, kỳ diệu hơn là, các nàng còn phát hiện rất nhiều mộc nhĩ hoang dại, lại là một ngạc nhiên lớn, chứa đầy sọt sau, hai chị em nói nói cười cười xuống núi, thắng lợi trở về.
Mộc nhĩ
Chiều tối, Tô Lê mang theo hai bảo bối ở Lê gia ăn cơm chiều, nàng đích thân vào bếp, lợi dụng rau dại hái về ban ngày, làm ra vài món ăn.
Đơn giản một món rau trộn mộc nhĩ, một món rau sam xào, một món canh nấm, tuy rằng không có món ăn mặn, nhưng hương vị thơm