Hiểu Nguyệt một mình lái xe về nhà.
Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn như lúc này.
Cô nhớ mọi chuyện trước đây, tình bạn đẹp, tình yêu nồng thắm, bây giờ đều đã tan thành mây khói cả.
Cô đỗ xe ngồi một mình trong công viên, dưới bóng cây thẫn thờ im lặng.
Bỗng cảm nhận được gì đó, cô quay lại thì thấy Tiểu Diệp đang ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.
"Em...đến đây lúc nào thế?"
"Em đi theo chị từ sáng rồi."
Không khí lại chìm vào im lặng.
Tiểu Diệp chú ý từ nãy đến giờ, ánh mắt Hiểu Nguyệt chất chứa đầy nỗi buồn và sự thất vọng.
"Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây không có ai đâu."
"...."
Hiểu Nguyệt đã nhẫn nhịn từ lúc rời khỏi quán cà phê đó.
Cô nghĩ mình sẽ chẳng việc gì phải khóc vì họ, nhưng tự dưng có người bên cạnh an ủi, cảm xúc bên trong cô trào ra không thể kiềm lại.
Hiểu Nguyệt gục mặt xuống khóc nức nở, Tiểu Diệp ngồi bên cạnh cũng chẳng biết làm sao, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô.
"Chị cứ khóc đi, khóc ra hết đi.
Rồi sau này không được khóc nữa.
Phải thật vui vẻ mới được, cho đám người kia tức nổ đom đóm luôn."
Nghe mấy lời an ủi chân thành mà hài hước của Tiểu Diệp, Hiểu Nguyệt bật cười.
Ngồi một lúc, tâm trạng đã khá hơn, cô lái xe về nhà.
Đang dừng đèn đỏ, một chiếc xe từ phía đường bên cạnh lao đến như điên, nhắm thẳng vào xe của Hiểu Nguyệt khiến cô không kịp trở tay.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng kinh thiên động địa, chiếc xe bị tông hất văng ra xa nát tan, cái xe kia cũng đâm vào cột điện bốc cháy.
Mọi người gấp gáp gọi cho xe cứu hoả và cứu thương tới.
Bọn họ vây đến xe của Hiểu Nguyệt để tìm người.
Nhưng chẳng thể nào hiểu được, chiếc xe gặp tai nạn chỉ trong tích tắc có vài giây, vậy mà họ lại tìm thấy cô nằm bất động cách đó hai ba mét, trên người chỉ có vài vết thương ngoài da.
Nhưng làm gì có thời gian để nghĩ nhiều, xe cứu thương ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Lục Quang Vân đang giải quyết việc ở bệnh viện, thấy có người hô hoán nhường đường cho người bị tai nạn, anh cũng đi ra để xem xét.
Chiếc giường Hiểu Nguyệt nằm đẩy lướt qua mặt anh.
Nhìn thấy người nằm đó, Lục Quang Vân sợ
đến mức hồn vía bay đi tám hướng, vội vàng chạy đến cấp cứu cho cô.
Cũng may là không có vết thương nghiêm trọng anh mới dám gọi điện về nhà.
Mọi người nghe xong thì tá hỏa chạy đến, Lục phu nhân sốc tới mức xuýt nữa ngất xỉu.
"Quang Vân, em con đâu, chuyện gì xảy ra vậy hả?"
"Mẹ bình tĩnh lại, con cũng không biết nữa, chỉ biết người ta đưa em ấy đến đây.
Anh Quang Phong đã đi điều tra rồi."
"Nó có sao không?"
"May là chỉ bị thương nhẹ, đang nghỉ ngơi bên trong.
Mẹ cứ nghỉ một lúc đi rồi vào..."
Chưa kịp nói xong, Lý Nhã Tịnh đã đi ngay vào phòng bệnh, nhìn thấy Hiểu Nguyệt không sao bà mới an tâm.
Lục Quang Phong đến gặp người đã đưa cô đến để cảm ơn, tiện thể cũng muốn hỏi một số vấn đề.
"Lúc đó tôi đang đi mua đồ, chỉ nghe một tiếng động rất lớn.
Tôi ra xem thì thấy cô ấy đang nằm bất động ở đó nên đi theo xe cứu thương đưa cô ấy đến viện, chứ tôi cũng không rõ."
"...."
Sau khi hậu tạ, người của anh báo cho anh nhữngthông tin mà