-Cái này là…
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên tay cô y tá, nó giật mình vội giằng lấy quay đi. Sau khi cô y tá ra ngoài hắn liền kéo nó vào phòng nghỉ bên trong nói chuyện ( đừng lấy làm lạ nhé. Bọ được ở riêng một phòng và trong phòng đó có một phòng nhỏ để dành cho người chăm sóc bệnh nhân nghỉ ngơi ). Tay nó bị hắn nắm đến đỏ luôn, đau quá nên vội gỡ tay hắn ra, hắn biết mình hơi quá cũng vội buông tay nó
-Cho anh biết mọi chuyện được chứ? về Bọ và cái đó ( sợi dây ý )– lời của hắn nghe thì có vẻ như hắn đang van xin nó, nhưng thật chất là đang ra lệnh cho nó. Ánh mắt hắn cho nó biết là nó không có quyền từ chối
Nó kể hết mọi chuyện cho hắn nghe về Bọ, nghe xong thì mặt hắn đã xa xẩm tức giận
-Người ta nói không biết không có tội, còn em… em biết mà cố tình che dấu ngăn cản tình thân, em có biết mình độc ác thế nào không hả? - giọng hắn khàn khàn rít lên, nếu không phải là đang ở bệnh viện hắn cũng không “im ái” như thế
Nó không muốn nói cũng không muốn nhìn hắn, nên quay đầu nhìn chổ khác. Hành động của nó càng chọc giận hắn hơn, ghì chặt hai vai nó, ép nó nhìn mình hắn hằn hộc
-Sao hả? cảm thấy xấu hổ sao? trả lời đi, em thật sự không có trái tim sao? Sao có thể làm ra chuyện độc ác đó
Lúc này đây hắn thật sự mất hết bình tĩnh “giận quá mất khôn” thật sự không sai, có lẽ hắn cũng không biết mình đã nói gì nữa. Ngước đôi mắt đẫm lệ nó nhìn hắn khinh bỉ, chua xót
-Không có trái tim sao? Đúng vậy tôi không có trái tim, còn anh thì có nên mới dạo chơi tình một đêm với chị tôi, mới làm bao nhiêu cô gái như chị tôi đau khổ. Tôi không có trái tim nên mới một lòng nuôi con của kẻ phụ bạc cợt nhã chị mình. Tôi không có trái tim nên mới lo sợ anh cướp mất bé Bọ. Tôi không có trái tim mới yêu anh, yêu kẻ làm chị tôi đau khổ. Tôi không có trái tim nên mới im lặng chịu đựng để anh an tâm cưới vợ. Tôi không có trái tim nên cứ mãi giữ lại thứ này…. – nó chìa tay cho hắn xem sợi dây chuyền ( cô y tá mới đưa ấy ) rồi ném phăng ra cửa sổ
Thì ra năm đó sợi dây nó ném đi và dẫm nát không phải sợi dây hắn tặng, chỉ là một sợi dây giả do nó mô phỏng làm theo. Vậy mà hắn không nhận ra còn mắng chủi nó, hiểu lầm nó…
Trong nó mọi thứ như vỡ oà, nó khóc như một đứa trẻ. Bao uất ức dồn nén nó một lần nói hết. Nó càng khóc càng lớn ,càng khóc càng nhiều, làm hắn bên cạnh lúng ta lúng túng, không biết làm thế nào. Chưa bao giờ hắn thấy tay chân mình thừa thải như vậy, hắn lơ ngơ như chàng trai mới lớn, không biết làm gì dỗ người yêu.
Và bây giờ hắn thật sự rất hận … cái miệng vô duyên của mình, biết là giận nhưng cũng đâu thể nói những lời đó chứ. Gì mà độc ác? gì mà không có tim?
-Anh..anh xin lỗi – giọng hắn dịu dàng hối lỗi, ôm nó vào lòng, đã rất lâu hắn không được ôm nó thế này
-Em đã rất sợ rất sợ, nếu anh biết Bọ là con mình. Anh sẽ giành mất thằng bé, Bọ cũng như trái tim em vậy nếu không...không có nó... - giọng nó vẫn uất nghẹn nấc lên, nhưng vẫn để yên trong lòng hắn. vòm ngực hắn rộng rãi vững chắc khiến nó dễ chịu, bình yên
-Ai nói anh sẽ giành? Chúng ta cùng nuôi con là được rồi - người ta bảo lời nói vô thức không suy nghĩ là lời thật nhất. Với hắn lúc này chính là như thế, câu nói tuôn nhẹ từ miệng hắn không một giây đắn đo
Nó bật ra khỏi lòng hắn, nhìn hắn ngạc nhiên. Điều hắn vừa nói nó chưa bao giờ nghĩ tới, và hiện tại càng không, hắn đã có nhỏ kế bên.. Hắn cũng thấy bât ngờ khi không chủ ý nói ra như thế, nhưng hơn ai hết hắn biết rõ đó là mong ước của chính mình.
Hắn là bộc phát làm liều, lỡ nói rồi thì nói tới luôn
-Sao hả? được không? Em và con về ở với anh
Hán vừa nói vừa cuối sát mặt nó, ánh mắt hắn để chữ “gian” to tướng, ánh mắt thèm thuồng không giấu. Nó biết hắn muốn làm gì lúc này, lần nào cũng thế mà, nó sợ hãi nuốt khan. Đẩy mạnh hắn ra chạy đi sau khi gửi lại một câu
-Em…em ra với con
Hắn bật cười thích thú, nó vẫn không thay đổi, cứ mỗi lần hắn định*** là nó mặt đỏ tay run lắp bắp và sau cùng là chạy đi.
“renggggggggggg”
Hắn lôi điện thoại ra trên màn hình hiện “ Hải Phong đang gọi”, hắn ngã vật ra giường “ sao mình lại quên mớ hỗn độn này chứ, nhỏ chắc giận lắm rồi, haizzzzz” hắn bấm nút nghe và nằm hẳn ra giường
…………..
Sau khi nghe Hải Phong tra tấn lỗ tai xong hắn lù lù bước ra định kêu nó đi ăn gì