*Đám cưới ….*
Vì bận rộn với hôn lễ nên hôm nay Bọ ở bệnh viện, được giao cho người giúp việc của nhà nó và bà nội của hắn cũng muốn đến chăm sóc cháu cố. Chỉ là cả ngày không thấy bóng dáng của người được gọi là cha của bé.
Trong khuôn viên rộng rãi của khách sạn sang trọng, được trang hoàng lộng lẫy với hoa và bong bóng, với màu chủ đạo là màu trắng để làm lễ đường.
Toàn bộ hai bên đường đi và cả lễ đường ngoài trời này đều phủ lụa và voan trắng xoá.
Mọi người đang tất bật chuẩn bị, các khâu cuối cùng cho dám cưới trọng thể của tiểu thư xin đẹp nhà họ Lâm và chàng tổng giám đốc tài giỏi đẹp trai. Họ là một đôi trai tài gái sắc mà ai cũng ngượng mộ. Sau vụ lùm xùm của việc nó “cướp chú rễ ” mấy hôm trước, thì khi tin đám cưới này vẫn được diễn ra thì không khiến nhiều người thắc mắc.
Có vài tờ báo còn đăng các dòng tin như “ một cô gái chứng tỏ sức hút của mình….” Hay “Giới thượng lưu thật đẹp mặt…” …. rất nhiều nguồn ý kiến chỉ trích việc làm của nó. Nhưng người trong cuộc không một ai ra mặt cải chính hay nói chuyện.
Nhưng thêm một điều khiến khách mời khó chịu và khó hiều, là thiệp mời không ghi tên cô dâu mà cứ ghi là tiểu thư họ Lâm. Họ thấy nó thật hách dịch, phách lối. Nhưng họ vẫn nườm nợp đến chúc mừng vì cái họ để ý là tập đoàn lớn SM. Họ không muốn đắc tội hay kết oán….
Cả lễ đường xinh đẹp gần như đã xong, chú rễ cũng chỉnh tề trong bọ vest trắng lịch lãm, đứng bên cha xứ chỉ chờ tới giờ cô dâu ra làm lễ. Trên môi anh không giấu nụ cười hạnh phúc.
………
Cuối cùng thì giây phút được mong chờ cũng đến, dàn nhạc réo rắc vang lên bài nhạc cưới du dương trầm bổng. Cô dâu trong trang phục cưới cũng màu trắng, kết hợp khăn choàng đầu phủ mặt, tạo một vẻ đẹp kì ảo. Đang khoát tay một người đàn ông tiến vào, quan khách đứng hình khi nhìn thấy người đàn ông đó, họ bàn tán xôn xao
-Hả? sao lại thế? Sao lại là…
-Trời? không lẽ cô ấy cướp chú rễ của người ta, để về …..
-…vv…vvv và vvvv
Vâng người mà cô dâu hạnh phúc rạng rỡ, khoát tay vào lễ đường chính là hắn. Mặc kệ những ánh mắt dò xét những lời bàn tán, hắn vẫn tươi cười dắt tay “người tình” bước đi. Gần đó Du Thanh trên tay bế Cún cũng tươi cười nhìn họ, như thay lời chúc phúc. Lúc trao tay cô dâu cho anh hắn nhìn anh nói
-Chúc mừng anh, chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu không… - hắn trừng mắt đe doạ
-Cảm ơn – anh cười đáp lại
Hắn về vị trí đứng cùng bà Chi và Du Thanh, đang chậm những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi. Bà khẽ khàng nói nhỏ
-Chúc hai con hạnh phúc
Lúc tuyên thệ cha xứ lại nói rấtt nhỏ chỉ đủ cho cô dâu chú rễ nghe thấy. Nhưng quan khách lại nghe được họ nói những từ quyết định rất to, và tràn ngập hạnh phúc
-Con đồng ý
-Con đồng ý
Và họ trao nhẫn cho nhau, trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người. Ở một góc không xa nơi không ai để ý, có một người đứng khóc mừng cho hạnh phúc của họ.
-Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng, và chú rễ được phép hôn cô dâu
Cha xứ vừa dứt lời là bên dưới đã có nhiều tiếng hô ủng hộ “ hôn đi, hôn đi”. Chú rễ thì ngượng chín mặt, còn cô dâu không biết thế nào vì cô ấy vẫn chưa vén khăn choàng đầu. Với sức ép quá lớn từ phía dưới, chú rễ đành phải vén khăn choàng đầu của cô dâu, thoả ý nguyện của mọi người. Vừa chạm tay vào định vén lên thì, phía cổng hoa xuất hiện một người…
-Xin lỗi - người thanh niên dáng người mảnh mai, mặc trang phục nhân viên giao hàng, đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt. Tiến lại cô dâu chú rễ trong sự ngạc nhiên của tất cả
Hắn cũng thế và trong đầu hắn có một suy nghĩ “ sao dáng người này quen quen nhỉ?”
Anh đưa mắt nhìn người đó, tỏ ý không hiểu. Người đó cũng không để lâu mà nhanh chóng giaỉ đáp thắc mắc
-Tôi là nhân viên giao hàng, là một người bạn của cô dâu đặt quà của chúng tôi. Người đó không nói tên, chỉ bảo là người đó là người muốn nhìn thấy cô dâu HẠNH PHÚC nhất – hai từ hạnh phúc được người này nhấn mạnh
Cô dâu chú rễ như đoán biết được là ai nên mỉm cười, vì từ đầu buổi lễ tới bây giờ không thấy người đó xuất hiện. Nên thiết nghĩ món quà này chắc chắn của người đó, cả hai vui vẻ đón lấy.
-À người đó còn nhắn một lời chúc là Lâm Khánh Đồng, chúc cô hạnh phúc bên kia thế giới ha ha ha ha- vừa nói người đó vừa rút con dao sáng loáng đâm thẳng phía cô dâu
-H.. Ả..I…Đ…Ă…N..GGGGGG… - Khải Hoàn vừa chạy tới đã thấy một thân ảnh ngã xuống trên lễ đường. Hoàn đứng bất động anh đến quá trễ rồi
Mọi người hoảng hốt la hét, bỏ chạy tán loạn. Tất cả diễn ra quá nhanh không ai kịp trở tay. Du Thanh chấn kinh ôm bé Cún đang khóc ngất vào lòng. Hắn vội vàng lao tới bên người vừa ngã xuống.
Từ phía khác một bóng người lao đến với tốc độ nhanh nhất. Bào vệ các phía cũng tràn vào khống chế hung thủ đang cười như điên dại
-A..N…H …ƠIIIIIIIIIII – nó vội vã chạy đến
Người ngã xuống là Jack, lúc nhỏ vừa lấy dao ra do phản chiếu với ánh mặt trời nên loé sáng. Anh không kịp suy nghĩ gì đưa thân ra đỡ, lãnh trọn nhát dao oan nghiệt từ nhỏ.
Jessi nhìn anh từ từ ngã xuống, máu từ ngực anh tuôn ra không ngừng. Nhộm đỏ lễ phục của cô và anh.. Nước mắt cô không hẹn mà thi nhau rơi, cô không khóc thành tiếng được, không gào thét như người khác được. Nỗi đau đến quá nhanh quá bất ngờ, cô như chết lặng đi từ phút đó.
Nhỏ thấy nó chạy đến bên anh, thấy Jessi vén khăn trùm đầu, thì không cười nữa mà hét lên
-Lâm Khánh Đồng, sao ..sao cô dâu không phải là cô? tại sao hả? người tôi muốn giết là cô…là CÔ…
“CHÁT”
-Em điên đủ chưa? Em biết mình làm gì không hả?
Hắn tức giận, tát nhỏ một cái như trời giáng, ánh mắt đáng sợ nhìn nhỏ, như muốn ăn tươi nuốt sống
-Giao cô ta cho cảnh sát - hắn nói với những bảo vệ đang giữ chặt nhỏ
Bị hắn đánh lại bị mang đi, nhưng nhỏ không ngừng la hét và cười
-HA HA HA CHUYỆN HÔM NAY ĐỀU DO ANH, LÀ DO ANH MÀ RA ĐÓ
Nó, bà Chi khóc ngất bên anh, anh cố gắng đưa bàn tay lên lao những giọt nước mắt của Jessi
-X..i..n..lỗi…e..m,
-….. – cô nắm lấy tay anh áp vào mặt mình, cố gắng lắc đầu nói với anh cô không muốn
-Không thể đi …đi cù…ng em ..và..c..on.. đ…ừng… khóc…
-Không, không có đâu em nhất định sẽ cứu anh, em đưa anh đi bện viện,cấp cứu
mau gọi cấp cứu đi, hu hu hu hu hu hu xin lỗi , xin lỗi là em hại anh – nó oà khóc như đứa trẻ
-Ngốc, em… chính