Một buổi sáng tháng 3, năm 2013, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu đến giường lớn trong phòng, cô tỉnh lại, sau đó liền mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.
cô tên Khúc Nghệ, đêm qua cô đã mơ một giấc mơ, ở trong mộng, cô từ lúc ban đầu kinh ngạc, sợ hãi, đến mờ hồ, tuyệt vọng, cuối cùng trở nên kiên định mà chấp nhất.Khương Trí ở phòng bếp làm xong bữa sáng, liền đi vào phòng ngủ gọi cô rời giường ăn cơm sáng, phát hiện hôm nay cô cư nhiên không cần anh gọi mà đã tự tỉnh, nhưng ánh mắt cứ ngơ ngác nhìn thẳng, không giống người vừa mới tỉnh ngủ, liền nói:- Làm sao vậy, tỉnh rồi còn không tời giường, một hồi sẽ không kịp đi làm rồi.- Chồng à……m thanh kéo dài, lòng cô có chút bàng hoàng, trong giọng nói liền mang theo một ít mềm mại mất tự nhiên.- Em thật là khó chịu, hôm nay em muốn xin nghỉ.Từ trước đến nay cô đều gọi Khương Trí là “Lão Khương, lão Khương”, chỉ có lúc muốn làm nũng với anh, thì mới gọi anh là "chồng”, anh nói gọi như vậy quá buồn nôn, đều là vợ chồng già rồi, để cho người khác nghe thấy thì mất mặt.
Lại nói mỗi lần Khương Trí vừa nghe thấy cô gọi “chồng”, liền cảm giác mí mắt giật giật, kinh hồn táng đảm, cho nên cô muốn là gọi, quá may mắn là thể xác và tinh thần anh đều khỏe mạnh.- Ai bảo tối hôm qua em xem tiểu thuyết muộn như vậy, lại không phải đứa nhỏ, còn tin tưởng trọng sinh trong tiểu thuyết a, mạt thế a, thật là.Khương Trí nhìn đôi mắt cô có chút ửng đỏ, lải nhải nói.- Lão Khương, anh bớt tranh cãi a, em khó chịu muốn chết.Cô dùng đôi mắt không lớn trừng mắt nhìn Khương Trí, không thể ôn nhu được nữa a.- Được, được, được, em là lão đại, được rồi đi.Anh sờ sờ trán cô, xem có phát sốt không, hẳn là không có chuyện gì.- Vậy em ngủ thêm chút đi, anh đi gọi điện thoại xin nghỉ cho em.
Cơm anh để trong nồi, lát hâm nóng lại là có thể ăn, một lát anh đưa con đi học.Nói xong, Khương Trí liền kéo chăn lại cho cô, rồi đi ra ngoài.
cô biết, Khương Trí là một người lạnh nhạt, trừ bỏ cô cùng con trai, còn lại ngay cả đối với người nhà hắn cũng nhàn nhạt.- n.Cô ừ một tiếng, lật người vùi mặt vào chăn bông.Kỳ thật hôm nay cô còn có 2 tiết, nhưng hiện tại cô thật sự không muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà, hảo hảo suy nghĩ một chút, trong đầu còn có thêm một vài ký ức.Đêm qua cô đã mơ một giấc mơ rất dài, dài đến 5 năm, ở trong mộng cô thấy được mạt thế, là mạt thế thật sự, từ động đất, sóng thần, bệnh tật đến hồng thủy, hạn hán, trời đông giá rét, đi tới từng bước một, cô thật sự có chút không tin tưởng được, thiên nhiên thật là đáng sợ, là thứ mà không phải nhân loại có thể ngăn cản.
Ở trong mộng, cô tựa như một u linh, một vãn khách qua đường, phiêu đãng trong không trung, người khác không nhìn thấy cô, nhưng cô lại có thể nhìn thấy những con người đang đói khát, rét lạnh, ở trong đau khổ mà giãy giụa, cô thấy được anh em ruột bởi vì một ngụm đồ ăn mà vung tay đánh nhau; thấy được người một nhà vốn dĩ hòa thuận ấm áp nhưng bởi vì một ngụm nước mà thê ly tử tán; cũng thấy được một người kiêu ngạo lại ác liệt, trong hoàn cảnh tàn khốc mà đánh mất tôn nghiêm; cô thấy được đất đai vì khô hạn mà rạn nứt; nhìn thấy những khu rừng rậm bởi vì nóng bức mà ánh lửa tận trời; thấy được tuyết đã chặt đứt đường dây điện; thấy được người già vì lạnh mà bị đông chết ở trong nhà, cô thấy được một người đang chết đi ở trước mặt cô.
Cô cảm giác phi thường tuyệt vọng, cô sợ hãi, cô muốn đi nhìn xem người nhà của cô thế nào, cô muốn đi tìm lão Khương, nhìn xem con trai cô.
Nhưng cô càng sốt ruột càng tìm không thấy, cô bay trong không trung, nơi