Buổi chiều từ trong huyện trở về, hai người đem hơn hai mươi bó tiền trăm nguyên màu đỏ ném lên trên giường đất, cô cởi giày liền ngồi lên trên giường đất, bộ dáng giống như thổ tài, cởi hết bó tiền, nằm xoài người ở trên bên, để Khương Trí ở dưới giường đất cầm di động chụp ảnh lưu niệm cho cô.Khương Trí là thật sự không biết vợ mình thường ra chiêu gì, liền cầm di động chụp lấy mấy tấm ảnh cho cô, cô bày ra các loại tư thế có thể nghĩ ra.Cuối cùng vẫn là dì nhỏ đi vào nhà nhìn không được, nói nhanh đếm tiền để đưa cho người ta, trong chốc lát người ta sẽ tới lấy tiền.
Cô lúc này mới ngừng lại.
Còn ẩn ẩn nghe được dì nhỏ oán trách với Khương Trí:- Nào có ai quản vợ mình như vậy.”Cô 囧.Thành thành thật thật cùng dì nhỏ đếm tiền trả cho mỗi nhà, mỗi lần còn đếm vài lần, sợ đếm sai rồi.
Chờ người một nhà ăn xong cơm chiều, liền lục tục có người tới lấy tiền.Những thôn dân bát quái, cầm tiền xong cũng không đi, đến hỏi thăm chuyện hai người mua nhà ở, hai người nhất trí đều nói với ở bên ngoài, đây là mẹ chồng mua, muốn tới ỏ gần nhà dì nhỏ.Chỉ chốc lát sau, thôn trưởng đại thúc cũng tới.
Ông ta thừa dịp cơ hội này, cũng tuyên bố chuyện hai người mua nhà ở, còn có rừng thông mà nhà lão đầu cũng cho nhà cô.Mọi người nghe xong cũng không tỏ vẻ có ý kiến, nhà bọn họ gia có rừng thông, mộc nhĩ đều lo liệu không hết, quá nhiều việc, làm sao có thời giờ nhớ thương việc nhà người khác.Đương nhiên cũng có người ngoại lệ, tỷ như nói Trần Thúy Hoa.Bà ta hôm nay chính là người tới sớm nhất, lấy xong tiền cũng không đi, chờ ở bên cạnh, nhìn người khác tới lấy tiền, liền tiến lên hỏi người ta một chút bán bao nhiêu tiền, lúc sau tự mình lẩm nhẩm tính toán lên, giúp hai người tính toán lần này thu thổ sản tổng cộng tốn nhiều ít.Nói vị Trần Thúy Hoa đồng chí này có phải không có việc gì làm hay không.
Hai người xài bao nhiêu tiền thu thổ sản cùng bà ta có một xu tiền quan hệ sao? Vừa mới nghe nói hai người nói tốn 20 vạn mua nhà của lão đầu, liền không vui, trong miệng cũng nhỏ giọng nói thầm, cái gì mà có nhiều như vậy tiền nhỏ mọn, cái gì mà có tiền như vậy còn chiếm tiện nghi của bà ta.Bà ta nói hai người có tiền thì liên quan gì đến bà ta a, đây là thù phú sao?Cho nên lúc thôn trưởng tuyên bố nhà lão đầu đã bán cho hai người, cũng tặng cùng rừng thông, bà ta liền không vui.Bà ta nhảy ra phản đối.- Thôn trưởng, khó mà làm được, 20 vạn chính là mua nhà ở, bọn họ có tiền như vậy, như thế nào còn tặng không rừng thông đâu.Đây là muốn cho hai người bỏ tiền mua đất cùng rừng thôngThôn trưởng thấy bà ta nhảy ra nhảy nhót, liền nói:- Mặc kệ là ai mua ngôi nhà này, ta đều đưa cho người đó rừng thông.
Nếu bà không đồng ý đưa bọn họ, bà liền lấy ra 20 vạn mua.
Không phải bà nói 20 vạn là tiền mua nhà không thôi sao, không thể đưa cùng rừng thông, vậy ta liền đưa cho bà nhà ỏ, còn cái gì khác thì không có.
Bà có 20 vạn thì đưa ra, người trong thôn còn đang cần dùng số tiền này.Trần Thúy Hoa sau khi nghe xong lập tức không lên tiếng, thật là không có việc gì lại tự tìm cừu hận cho mình.Thôn trưởng thấy không ai nói cái gì, liền nói với Khương Trí:- Cháu có rảnh thì để chú nhỏ cháu dẫn cháu đi nhận rừng thông.
Người ở trong thôn một nhà một mảnh, cũng không thể nhận sai rồi.
Còn có đất, mùa lúa nước năm nay thì không kịp.
Cháu cùng chú nhỏ cháu thương lượng xem có thể trồng cây khác hay không, sang năm trở về sớm một chút, có thể đi theo cùng nhau trồng lúa nước.Nói xong này đó, ông ta liền đứng dậy đi rồi.Mọi người thấy thôn trưởng đều đi rồi, cũng tản đi..Buổi tối, trước khi đi ngủ, Khương Trí cùng dì nhỏ nói, buổi sáng ngày mai muốn đi vào rừng trúc đào măng, dì nhỏ nói được, còn để chú nhỏ đi cùngNgày hôm sau ba người đi tới cạnh rừng trúc.
Cô nhìn rừng trúc thật là hưng phấn a, đây là lần đầu tiên cô đi đào măng a.
Khương Trí lo lắng tính tình cô hấp tấp, trước khi tiến vào rừng trúc liền lôi kéo tay của cô nói:- Một hồi đi vào trong rừng trúc, theo sát anh.Cô chạy nhanh nghe lời, gật gật đầu.Chú nhỏ dẫn đầu chui vào rừng trúc, hai người đuổi kịp theo sau, dọc theo một triền núi ở trong rừng trúc cao lớn leo lên trên, trong rừng trúc ngoại trừ bỏ cây trúc cao lớn xanh biếc, nơi nơi đều là cỏ dại mọc thành cụm, ngẫu nhiên ngửi được mùi hoa nhàn nhạt, khi thì có mấy đóa hoa dại nhỏ ánh vào trong mắt.Chú nhỏ vừa đi vừa giới thiệu cho hai người, măng mùa xuân chia làm hai loại, một loại là măng nhỏ mập mập nhọn nhọn, không cần lấy cuốc đào, mà là dùng tay bẻ ra cả gốc.
Loại măng này có thể phơi khô ăn, cũng có thể thái nhỏ cho vào xào với thịt ăn.
Một loại khác có tốn chút công phu, cần dùng cái cuốc thật cẩn thận mà đào ra, có thể làm măng khô, bởi vì loại măng ăn tươi sẽ có vị sáp, không thể ăn.
Lúc sau chú nhỏ lại nói chút kỹ xảo đào măng mùa xuân cho hai người.Chú nhỏ ở phía trước dùng đao đốn củi mở đường, Khương Trí vác cái cuốc trên vai , còn cô cầm trong tay một cái giỏ tre lớn.
Cô đi theo phía sau bọn họ một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa đi, vừa ngắm một mảnh cỏ dại, một phen hoa nhỏ cũng rất có lực hấp dẫn.
Khương Trí thấy cô đi chậm phía sau, liền quay đầu muốn lôi kéo cô đi, đột nhiên anh nhìn phía sau sau cô, thần sắc ngưng trọng, nói với cô: “Đừng nhúc nhích.” Rồi giơ cái cuốc lên chém tới cái cây phía sau cô.Cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn phía dưới cái cuốc của anh, rõ ràng là một con rắn, lập tức cảm thấy cả người nổi da gà, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Cô không biết tại sao, kiếp này thứ cô sợ nhất chính là rắn.Chú nhỏ thấy hai người dừng lại, đi trở về nhìn xem có chuyện gì.
Nhìn thấy con rắn đã chết, nói:- Sợ hãi đi, không có