Một đám phóng viên ào ào chạy tới, bâu kín vợ chồng Lạc Hạo Đình, càng khiến tâm trạng Tô Uyển Ân thêm tồi tệ, rõ ràng là không can tâm, muốn phơi bày tất cả, nhưng lại không thể, bất lực hơn là khi, nụ cười trên môi cô không hề vui, vậy mà người ta nhìn vào lại thấy cô đang rất hạnh phúc.
“Lạc tổng, anh có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút không?”
Nam phóng viên đứng cách Lạc Hạo Đình không xa, đưa ra câu hỏi đầu tiên, micro chuyên dụng được hướng thẳng về phía anh, chờ sẵn câu trả lời.
“Được thôi! Nhưng tôi không có nhiều thời gian vì thế hi vọng các bạn sẽ đặt câu hỏi ngắn gọn.”
Thái độ ấy của Lạc Hạo Đình khiến đám phóng viên sững sờ, trước giờ anh chưa từng nhận phỏng vấn riêng, chẳng lẽ vợ mới cưới lại ảnh hưởng nhiều tới anh như thế?
Ngay cả bản thân Tô Uyển Ân cũng ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay chân khẽ run cầm cập, lòng trồi lên dự cảm chẳng lành.
“Từ trước tới giờ tôi không nhận phỏng vấn, nhưng hôm nay vì vợ yêu tôi sẽ phá lệ một lần, mời đặt câu hỏi.”
Bàn tay chuyển dịch xuống dưới, đan kẽ vào những ngón tay run run của cô, ánh mắt dịu dàng và thâm tình liếc nhìn cô, anh hiện tại như ánh nắng xuân tươi mới, lấp lánh trong đáy mắt cô, khiến cô một lần nữa ảo tưởng về thế giới màu hồng, chỉ đến khi bị ánh đèn flash giọi tới, mới khiến cô tỉnh mộng.
Vợ yêu sao?
Cô thật không thể nhận, cũng không dám nhận.
Đằng sau hai tiếng “vợ yêu” là cả bầu trời tăm tối, không ai ngoài cô có thể biết được, bóng đêm đáng sợ như thế nào.
Vì chỉ cần khi ánh nắng tắt đi, màn đêm phủ xuống, anh sẽ lột bỏ đi lớp mặt nạ dịu dàng, trở về với hiện thực độc ác, như dã thú điên cuồng xâu xé con mồi, không trực tiếp ăn thịt nó, mà cũng chẳng chừa cho nó cơ hội toàn thây.
“Xin hỏi Lạc tổng, anh thấy phu nhân của mình là người như thế nào?”
“Cô ấy trong mắt tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Cô ấy xinh đẹp, thuần khiết, thông minh, và hiền lương.
Từ khi có cô ấy bên cạnh, cuộc sống của tôi thú vị hơn nhiều.”
Ánh mắt yêu thương chan hoà anh không tiếc dành cho cô, nhưng càng như thế cô lại càng cảm thấy kinh tởm, người đàn ông ấy nói dối không chớp mắt, thì ra anh còn nham hiểm gấp vạn lần so với cô nghĩ.
Mọi người xung quanh đều hoan ái, còn riêng cô như bị ai đó bóp chặt trái tim, họ càng lầm tưởng là cô đang rất hạnh phúc thì cô càng đau đớn gấp trăm lần, họ bảo rằng Lạc Hạo Đình trước nay chưa từng khen ngợi bất cứ ai, thì ra là để dành cho vợ, nhưng họ đâu có biết đằng sau những lời hoa mỹ đó đáng sợ đến nhường nào.
“Tô tiểu thư, cô có cảm thấy mình may mắn khi có được người chồng hết mực yêu thương và nuông chiều như Lạc tổng hay không?”
Tô Uyển Ân không rõ là ai hỏi, nhưng câu hỏi ấy như lưỡi dao đang mài mòn tâm can cô, cô phải trả lời như thế nào đây?
Sắc mặt cô xám xịt, mi tâm chau lại cảm giác như sắp chồng lên nhau, nụ cười trên môi cô cũng không thể thành toàn để che đi sự bối rối.
Bàn tay cô bị bóp chặt, như bị kìm sắt ghìm lấy, cơn đau truyền tới từng khóm da thịt, anh là đang bắt ép cô sao?
“Tôi… rất may mắn và hạnh phúc.”
Trong sự rối bời, cô thốt lên mấy lời khó khăn, trái với lòng mình.
Cô thừa nhận là mình không thể thắng nổi anh, bởi vì anh luôn có cách để khiến cô tự nguyện làm theo mệnh lệnh, cô càng phản kháng thì phản đòn của anh càng mạnh bạo, như muốn bóp nát thân thể cô trong gang tấc.
“Vợ yêu, chúng ta vào trong thôi! Có lẽ ba mẹ đang chờ đó.”
Lạc Hạo Đình nhếch miệng cười, nắm cả bả vai cô, như đôi vợ chồng son ân ái, hướng tới cửa lớn của biệt thự Tô gia.
Trong phòng khách nhà họ