Xoèng lên hai tiếng liên tiếp, phá vỡ đi bầu không khí đêm khuya tĩnh mịch, Tô Uyển Ân hốt hoảng đứng phắt dậy, lao như bay xuống nhà.
Sự vội vã của cô đọng lại chút xót xa trong lòng Lục Cảnh Viêm.
Lần trước, anh ta vì cứu cô mà bị thương cũng không thấy cô lo lắng tới vậy.
Hứ! Phải chăng đó là sự chênh lệch giữa người được yêu và không được yêu.?
Lững thững dứng dậy, trĩu nặng bước xuống từng bậc cầu thang gồ ghề, lòng Lục Cảnh Viêm như chết lặng.
Ánh mắt anh run rẩy nhìn đôi nam nữ tình bể tình bên bồn rửa, cô nhẹ nhàng chu môi thổi một hơi trên vết cắt nhỏ xíu của Lạc Hạo Đình, vầng trán bướng bỉnh khẽ cau lại, thi thoảng lại ân cần hỏi "đau không?"
Nhếch mép môi cười chua chát, Lục Cảnh Viêm đi tới góc tủ lấy hộp cứu thương ra, đặt xuống bên cạnh Tô Uyển Ân.
"Em đưa anh ấy ra kia băng bó đi, những việc còn lại cứ để anh."
Tổng tài đúng là tổng tài! Bát còn chưa kịp rửa đã đập bể mấy cái liền.
Lục Cảnh Viêm bất lực lắc đầu, căng môi cười châm chọc.
Ban mai lóe rạng, những đám mây cuộn tròn tinh nghịch nơi chân trời ửng hồng, một quả mận đào khổng lồ lấp lóe nơi ánh dương rực rỡ.
Lục Cảnh Viêm một mình lê thê bước, ánh mắt anh bị sương mai phủ kín mờ ảo, thi thoảng đôi bờ mi lại khẽ nhắm nhẹ, cảm nhận tâm tình trong từng nhịp sóng vỗ về.
"Bác sĩ Lục..." Thanh âm tràn đầy nội lực truyền tới tai Lục Cảnh Viêm khiến anh ta thoáng giật mình, những suy nghĩ cũng vì thế mà văng ra khỏi đầu.
"Sao thế? Tới an ủi một người thất tình như tôi à?" Lục Cảnh Viêm liếc nhìn Lạc Hạo Đình một cái, rồi lại cúi đầu, tâm tình điểm vài gợn sóng.
"Không phải." Lạc Hạo Đình lắc đầu, kèm theo đó là một nụ cười không tròn môi."Là tới cười nhạo anh."
Cười nhạo cũng được, an ủi cũng được, Lục Cảnh Viêm đều không quan tâm, điều mà anh ta để ý nhất hiện tại, là Ân Ân được hạnh phúc mà không cần phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.
"Anh đừng đắc ý, nếu để tôi biết là anh đối xử không tốt với cô ấy thì tôi sẽ giành lại bằng bất cứ giá nào."
"Sẽ không cho anh cơ hội đó đâu!" Cong nhẹ khóe môi như vừa cười, anh quắt đôi mắt sáng rực nhìn Lục Cảnh Viêm, cái nhìn đã dịu đi nhiều phần xa cách, đọng lại chút ân tình.
"Anh với Ân Ân quen nhau từ bao giờ?"
"Anh...!là đang ghen sao?" Lục Cảnh Viêm cười cười, mở to mắt, ngước nhìn lên, chân mày rục rịch lên xuống liên tục.
"Tôi...!không có quyền đó sao?" Trong mắt Lạc Hạo Đình mơ hồ hiện lên ý cười, phong thái ngời ngời quảng đại như vương giả cai quản một phương, khiến người đối diện phải nể phục nhiều phần.
"Chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ, nếu như tôi không chuyển nhà thì có lẽ hiện tại người ở cạnh Ân Ân là tôi, chứ không phải anh." Trong đáy mắt Lục Cảnh Viêm lóe lên tia nuối tiếc, nhưng trên đời này tuyệt đối không có "nếu như", mọi thứ chỉ xảy đến duy nhất một lần, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
"Anh lấy gì để chắc chắn vậy...!hửm..." Thanh điệu cuối câu hơi ngân, ngữ khí Lạc Hạo Đình tràn đầy khiêu khích, nhưng cơ hồ không có ý xấu.
Phải...!Lục Cảnh Viêm lấy gì để chắc chắn...
Cười khổ trong lòng, Lục Cảnh Viêm tự giễu bản thân, trên đời này thứ không thể đoán trước được kết quả đó là tình yêu, thứ không cần thời gian để đong đếm cũng là tình yêu.
Có thể, đối với Ân Ân anh ta vĩnh viễn chỉ là một người bạn hết sức quan trọng, những mãi mãi không thể nào vượt qua cánh cửa tình bạn ấy.
Một giờ sau...
Chiếc xe hơi hạng sang vun vút lao tới, xe rít lên một tiếng, rồi dừng lại hẳn trước nhà bà ngoại.
Trên xe, hai nam hai nữ cùng lúc bước xuống.
"Hi...!Thật trùng hợp..." Ôn Dụ Thiên tháo cặp kính râm trên mắt xuống, nâng cánh tay trên không trung, vẫy vẫy chào.
Tuy nhiên, chẳng ai thèm bận tâm tới lời anh ta nói, cơ hồ xem anh ta như người vô hình.
Ai mà không biết cuộc gặp gỡ này đều do Ôn Dụ Thiên bày