Lạc Hạo Đình quay trở lại công ty sau hàng loạt tin đồn thất thiệt, tuy hiện tại anh chỉ giữ chức vụ tổng giám đốc, nhưng hầu như mọi công việc trong công ty anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, vì thế không khó để thích ứng.
Thế giới công sở là chốn hết sức phức tạp, một lời đồn có thể vang xa vạn dặm, tan đàn xé nghé thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh vỡ, thật kinh hoàng và đáng sợ!
Có người nói Lạc Hạo Đình vì việc riêng mà đánh đổi việc tư.
Cũng có người nói anh là kẻ nhu nhược, đằng sau lớp vỏ lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày, lại là một thế giới nội tâm thối rữa.
Lại có vô số lời đồn thổi về mối quan hệ tay ba giữa anh, vợ cũ và chủ tịch Cảnh, bọn họ sẵn sàng vẽ nên những tình tiết nhỏ nhặt nhất, cứ ngỡ như đang viết nên một câu chuyện tiểu thuyết ngôn tình.
Bỏ ngoài tai tất cả, Lạc Hạo Đình trước nay chưa bao giờ quan tâm tới lời đồn xung quanh, đối với anh, thời gian là vàng là bạc, không rảnh rỗi để đôi co với những phù phiếm thiếu tính minh bạch.
Có một điều anh dám cam đoan, không một ai hiểu Lạc Thị hơn anh!
Hội nghị buổi sáng của anh kết thúc khá muộn, nhưng Tô Uyển Ân lại vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã âm thầm mang bữa trưa tới, lễ tân dẫn cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc, căn dặn cô ngồi đó chờ.
Ngồi ở ghế sô pha, Tô Uyển Ân quét nhìn không gian căn phòng, không ngừng tưởng tượng ra hình bóng anh khi làm việc.
Lúc anh nghiêm túc có một loại khí chất khiến cô trầm mê, tự nghĩ ngợi tự đa tình, lại bất giác vu vơ cười ngốc một mình.
Trong một khắc, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, sau tất cả những đau thương cùng quẫn, anh vẫn nhẫn nại ở lại bên cạnh cô.
Nhưng, thời gian chờ người rất nhàm chán, trong khi cô đang nhàm chán, sau lưng chợt truyền tới một thanh âm ma mãnh, là một giọng nói hết sức quen thuộc, đáng tiếc lại không phải Lạc Hạo Đình, mà là một người đàn ông khiến Tô Uyển Ân theo bản năng liền xù lông sẵn sàng ứng chiến.
“Thật có duyên, đúng lúc anh cũng đang muốn tìm em.”
Nhìn bóng lưng cứng đờ của Tô Uyển Ân, đôi con ngươi màu lục thoáng chốc lấp lánh, thoáng qua một tia đau đớn, anh không ngờ là mối quan hệ giữa cô và Lạc Hạo Đình lại phát triển nhanh tới như thế!
Tại sao?
Tại sao bao cô gái đều chỉ chăm chăm ngước nhìn ánh hào quang trên người Lạc Hạo Đình?
Cảnh Mặc Vũ anh thì có gì thua kém!
Muốn tiền bạc có tiền bạc, muốn địa vị có địa vị, muốn uy phong có uy phong, vậy vì sao mọi cô gái anh yêu đều đem trái tim trao cho Lạc Hạo Đình.
Trước kia là Tiêu Vân, vì một lòng chung tình với Lạc Hạo Đình mà bị hãm hại, kết cục cho tình yêu ấy là không thể nào bi thảm hơn được nữa.
Giờ đây là Tô Uyển Ân, chẳng phải trước kia anh ta hết mức tàn nhẫn với cô sao, vậy vì điều gì mà cô vẫn một lòng yêu thương anh ta như thế?
Lần này Cảnh Mặc Vũ nhất định sẽ không chịu thua Lạc Hạo Đình…
Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giành lại cho bằng được cô gái trước mặt.
Tô Uyển Ân sau một nhoáng cuối cùng cũng phản ứng lại được, chầm chậm quay đầu, cô hi vọng là bản thân nghe nhầm, người tới sẽ không phải là kẻ đó, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông uy mãnh trước mặt, lòng bỗng chốc chùng xuống.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Uyển Ân theo bản năng đứng dậy, thấy Cảnh Mặc Vũ đang tới gần, cô liên tiếp lùi về sau mấy bước liền.
Anh nhìn cô, đem cho cô cảm giác như bản thân lọt vào tầm ngắm của thợ săn, hoàn toàn không thoải mái một chút nào.
Cảnh Mặc Vũ nhún vai một cái, thong dong ngồi xuống bên ghế sô pha.
“Đây là công ty anh, anh muốn tới đâu cũng cần hỏi ý kiến của ai ư? Nhưng mà nếu như người đó là em thì vẫn…”
Ánh mắt của Cảnh Mặc Vũ từ đầu tới