Không khí tết đã tràn ngập vào trong nhà họ Lạc, những nhành hoa khoe sắc rực rỡ, câu đối đỏ treo quanh nhà, hương vị những món ăn cổ truyền quê hương thơm phưng phức, tiếng cười tràn ngập khắp mọi nơi.
Đã lâu lắm rồi lão già Lạc Viễn Thành mới có thể cười nhiều được tới như thế, thỉnh thoảng ông lại âm thầm rưng rưng ngước nhìn lên di ảnh vợ, thoắt cái bà đã ra đi được mười năm, mười năm bỏ lại một mình ông nơi nhân gian lạnh lẽo, mười năm bà bỏ lại ông cùng một mớ kỉ niệm khó phai, da diết nhớ nhung nhất là những ngày kỉ niệm của hai ông bà, đặc biệt là mỗi dịp tết đến xuân về.
Năm nay, khi ông nếm thử món bánh ngọt do cháu dâu làm lại có chút hoài niệm về những tháng ngày tươi trẻ, năm nào cũng thế mỗi dịp xuân sang bà lại tất bật một mình gói những chiếc bánh trắng nõn bọc kĩ lưỡng những nhân bánh đậu xanh vàng ươm, hương vị ấy rất đặc biệt, đặc biệt tới mức mười năm nay ông vẫn luôn đi tìm hương vị ấy nhưng vẫn chẳng tìm ra người thứ hai làm được.
Cũng nhờ có ngày hôm nay mà người nhà Lạc gia mới nhận ra bao năm nay Lạc Viễn Thành đã sống cô đơn như thế nào, nhớ vợ ra sao...
"Ông nội, cháu biết là ông nhớ bà cho nên đã đặc biệt chuẩn bị những món ăn ở vùng Đông Đô, tuy không được ngon như bà nấu nhưng cũng là lòng thành của cháu..." Tô Uyển Ân xúc động đi tới, quỳ nhẹ xuống bên chân ông nội, ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn lên, khóe môi run lên bần bật.
Trong tiềm thức cô chợt nhớ tới bà ngoại, suốt bao năm qua bà cũng giống như ông nội, vẫn già nua đơn độc, lẻ bước một mình.
Phải chăng con người ta càng về già càng sợ cô đơn?
"Cảm ơn cháu..." Lạc Viễn Thành nâng bàn tay lên không trung, chạm tới đỉnh đầu Tô Uyển Ân, xoa xoa nhẹ đầy âu yếm.
Tuổi xế chiều như ông, tiền tài danh vọng cũng chỉ là bèo trôi, điều ông mong cầu lớn nhất ở hiện tại là có thể có thật nhiều cái tết sum vầy như bây giờ.
Ngoài khung cửa sổ tung bay những đóa hoa rực rỡ, trên nền trời tối đen như mực những đóa hoa ấy đua nhau khoe sắc, tọa nên những ánh sáng tuyệt mỹ và lung linh.
Pháo hoa như những ngôi sao lấp lánh mang những điều tốt đẹp nhất thả tới vào khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng.
Tất cả mọi ánh mắt đều bất giác ngước nhìn lên thứ ánh sáng thần kì ấy, không chớp không rời, lòng thầm nói ra tâm nguyện của bản thân, trong khoảng khắc ấy, bữa cơm đoàn viên càng trở nên ấm áp và đậm vị.
Năm ngày sau...
Mọi thứ dần trở về trạng thái bình thường, tất cả mọi thứ đều quay lại đúng với quỹ đạo của nó.
Tất cả mọi người trên dưới Lạc gia đều đã rời khỏi biệt thự, Tô Uyển Ân một mình tung tăng dạo chơi sau vườn, cô dừng chân ngồi lại bên vườn hoa tràn ngập sắc màu: màu đỏ của hoa hồng, màu vàng của hoa dã quỳ sặc sỡ, hay màu trắng quyện hồng của loài hoa cúc dại, ti tỉ các loại hoa khác nhau phối nên nhiều màu sắc khác nhau.
Tô Uyển Ân nhắm nhẹ hai mắt, hít thở khí trời bình yên, sau đó lại mở to mắt ra, nâng tay chạm tới bé con trong bụng, làn môi rụng rơi cánh hoa đào hồng tươi rạng rỡ.
"Con yêu...!thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà con đã được hơn ba tháng tuổi rồi.
Mẹ thật sự rất mong chờ ngày con khỏi bụng mẹ.
Mẹ càng háo hức chào đón con đến với thế giới này."
Hiện tại đối với cô bé con chính là tài sản quý giá nhất!
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, chất giọng nam trung niên vang lên trong không gian.
"Cô chủ, bên ngoài có bưu phẩm cần cô kí nhận."
Bưu phẩm?
Là của ai?
Tô Uyển Ân hết sức tò mò, cô cứ nghĩ đó chỉ là một tờ thư, hoặc một kiện hàng bé xíu, thật không ngờ đó lại là cả môt xe tải to bự, hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc, miệng há hốc mất nửa ngày.
"Xin hỏi anh có giao nhầm người không vậy?"
Tô Uyển Ân thắc mắc hỏi lại, mi tâm cô nhíu chặt, cô có nghĩ thế nào cũng không thể đoán ra người gửi là ai.
Là Lạc Hạo Đình sao?
Nếu là anh tại sao không tự mình giao nhận còn để