Trong bóng đêm tăm tối, nụ cười của Trương Thu Phong càng trở nên thâm độc, đôi con ngươi âm trầm đọng lại một tia hiểm ác, cô ta hoàn toàn lột xác ra khỏi vỏ bọc hiền nhu trước kia, trở về bộ dạng quỷ sứ hung tàn.
"Kết hôn với em...!Chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì em sẽ thả Tô Uyển Ân ra ngay lập tức..."
Trương Thu Phong quắt ánh mắt sắc sảo lên nhìn Lạc Hạo Đình, âm sắc có chút mập mờ, có chút nham hiểm, nhưng cũng không kém phần âu lo, lo rằng anh sẽ khước từ.
Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ tình cảm mà anh dành cho Tô Uyển Ân sâu nặng như thế nào, vả lại Lạc Hạo Đình cũng không phải là hạng người dễ dàng thỏa hiệp.
"Ngoài chuyện kết hôn ra thì tôi có thể làm tất cả những điều khác mà cô muốn."
Thanh âm mang một tia khàn khàn, lại đọng chút âm lãnh, đáy mắt anh sâu như chim ưng, khiến người đối diện vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy đáy, càng không đoán ra được là anh đang nghĩ gì.
"Rất tiếc em lại không cần gì cả...!Chỉ cần làm vợ anh thôi!"
Trương Thu Phong nhìn xuống, bất giác tay cầm ô nắm thật chặt, nhiều năm nay cô ta cố gắng nhiều như thế cũng chỉ có duy nhất một mục đích, đó là có thể đường đường chính chính sánh cạnh Lạc Hạo Đình, danh chính ngôn thuận trở thành Lạc thiếu phu nhân, cùng anh sống một cuộc đời ân ân ái ái khiến người người ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, thực tế lại phũ phàng hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng.
"Tôi không thể, cả đời này tôi chỉ cưới một người là Ân Ân!"
Lạc Hạo Đình thẳng thắn cự tuyệt, đôi con ngươi lóe lên tia chắc nịch, trong nội tâm anh thực ra rất khổ sở lại muôn phần lo âu, nhưng anh thật sự không đành lòng cưới bừa một cô vợ.
Anh thừa nhận, từ trước tới nay Tô Uyển Ân luôn là yếu điểm của anh, nhưng anh cũng sẽ tự có cách để bảo vệ vẹn toàn cho người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
"Vậy anh cứ chờ mà cưới xác cô ta đi."
Trong lòng Trương Thu Phong vừa bị khoét một hố sâu, đáy mắt lóe lên tia đỏ thẫm hung ác, suy nghĩ dần trở nên không kiểm soát, lời nói cũng vì thế mà mang hơi lạnh tới sống lưng.
Cô ta vừa quay lưng, đằng sau đã vang lên chất giọng nam tính âm trầm và khô khan.
"Khoan đã..."
Lạc Hạo Đình nhìn thẳng vào hai mắt tà ác của Trương Thu Phong, chống lại hàng ngàn biểu tình trong đó.
"Tôi muốn xem tình hình của Ân Ân hiện tại..."
Trương Thu Phong vểnh môi cười, trực tiếp xoay người, nhướng mày, gật đầu ưng thuận.
"Được thôi!"
Trên màn hình di động riêng của cô ta hiện lên một đoạn camera, trong đó có ba người phụ nữ đã mệt lả ngồi dựa lưng sau tường, ánh mắt đờ đẫn và tuyệt vọng quắt nhìn quanh, viễn cảnh ấy khiến Lạc Hạo Đình không khỏi đau lòng, tận tâm anh như bị xé thành nhiều mảnh vụn.
Đôi con ngươi đen chợt lắng xuống, trong đáy mắt in rõ sự thống hận, anh thật sự rất muốn giết chết kẻ đã gây nên những khổ sở kia đối với cô, một ngọn lửa thấu hận cháy sáng trong đôi mắt anh.
Đứng trước cái cau mày của Lạc Hạo Đình, Trương Thu Phong lại cực kì kiên định, tình cảnh của cô ta hiện tại chỉ còn lại đôi bàn tay trắng, không còn gì để mất, sợ gì mà không liều mạng một phen cơ chứ!
"Sao hả? Thấy xót rồi ư? Nếu anh thấy xót thì hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn đi."
Lạc Hạo Đình nhất thời cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh chóng đã lấy lại được phong thái của một nhà lãnh đạo, anh hiểu rõ một đạo lý, trên bàn đàm phán có thể thua đối thủ về mọi mặt, duy chỉ có khí thế là không thể để bị thua.
"Loại người như cô không xứng có được hạnh phúc..."
Trong lòng Lạc Hạo Đình đột nhiên đau xót, anh tin rằng mình sẽ tìm được Tô Uyển Ân sớm thôi, nhưng mà anh cũng không đành lòng nhìn cô chịu khổ như thế, một giây một phút cũng không nỡ.
Dứt lời anh liền trực tiếp xoay lưng, ngay lúc đó, đằng sau lưng anh liền vang vọng một giọng nói bén nhọn như dao, đâm một nhát vào trong trái tim bồn chồn của Lạc Hạo Đình.
"Lẽ nào anh không quan tâm tới sống chết của cô ta sao?"
Sao anh lại không quan tâm được cơ chứ?
Thu bàn tay thành nấm đấm, trên người anh dường như mang vác sức nặng ngàn cân, anh lạnh lùng rời đi, nhanh và dứt khoát như cách mà