“Á…” Đằng sau tiếng kêu rên của Tô Uyển Ân là điệu cười bỡn cợt của Trương Thu Phong, sâu trong đáy mắt cô ta ẩn duật những tia hung ác ngang tàn, gương mặt sắc sảo trong thoáng chốc nhuốm màu đen tối, bàn tay cầm dao nắm thật chặt, dí sát sàn sạt lên cổ cô.
Cảm nhận thấy điều bất ổn, Cảnh Mặc Vũ như thiêu thân lao tới, quả quyết nắm chặt lưỡi dao bén nhọn, hung hăng quật Trương Thu Phong ngã xuống đất.
Vô tình thân thể Tô Uyển Ân không giữ được thăng bằng, thoạt nhiên như nhành cây khô đổ xuống, hai mắt Cảnh Mặc Vũ chợt loé lên, không chút do dự liền xoay người, dùng thân mình đỡ lấy người cô.
“Rầm” lên một tiếng, cả hai liền ngã chình ình ra đất, cơ thể yếu ớt của Tô Uyển Ân nhẹ như bông hồng nằm gọn ghẽ trên thân hình săn khỏe của Cảnh Mặc Vũ, cảm giác ướt át truyền tới từ tấm lưng mỏng manh của cô.
Cảnh Mặc Vũ chẳng thèm để tâm tới tấm thân đau đớn của chính mình, sau một cái nhíu mày nhẹ, anh ta đành cắn răng cắn lợi xem như không có gì, thản nhiên hỏi han tình hình Tô Uyển Ân.
“Ân Ân… em có sao không?”
“Không… không sao…”
Tô Uyển Ân lắc đầu, dưới sự giúp đỡ của Cảnh Mặc Vũ từ từ đứng dậy, một giây kế tiếp, cô liền xoay người, quan sát tình hình của anh, hai mắt bất giác sáng choang lên, có chút hoảng hốt khi nhìn thấy con dao găm bên sườn trái của anh.
“Anh bị thương rồi…”
Lần đầu tiên, Tô Uyển Ân mất hồn đến thế, vì lo lắng cho anh ta chăng?
Từ tận đáy lòng Cảnh Mặc Vũ chợt loé lên tia vui sướng khôn nguôi.
Một vết thương đổi lại một chút quan tâm của Ân Ân, Cảnh Mặc Vũ cảm thấy thật xứng đáng.
Sau khi được tháo trói, Tô Uyển Ân liền vội vã xấn tới cạnh Cảnh Mặc Vũ, dùng mảnh vải nhẹ lau đi vết máu trên người anh, bó vết thương nơi bàn tay anh lại, đôi mắt loè nhoè của cô bất chợt hoe hoe đỏ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc thút thít âm vang.
“Xin lỗi… để liên luỵ tới anh rồi…”
“Không sao! Chỉ là vết thương nhỏ thôi!”
Cảnh Mặc Vũ chăm chăm nhìn Tô Uyển Ân, đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần anh ta như thế, so với cơn đau da thịt, thì nỗi niềm vui sướng trong lòng anh ta càng sinh sôi mãnh liệt.
Tuy nhiên, cảnh tượng bốn mắt nhìn nhau ấy lại chẳng hề kéo dài được lâu, người của Lạc Hạo Đình cũng nhanh chóng tìm tới, không gian vốn đã chật cứng lại càng trở nên nghẹt thở.
“Ân Ân… xin lỗi… anh đến muộn…”
Lạc Hạo Đình dường như không thể khống chế nổi cảm giác xúc động, anh như cơn bão thổi tới, ôm chầm lấy cơ thể yếu ớt của Tô Uyển Ân, hai hàng nước mắt hạnh phúc bất giác rơi xuống, ướt đẫm nửa bên vai áo cô.
“Em không sao.
Hạo Đình… anh mau đưa Vũ đại ca tới bệnh viện đi, anh ấy bị thương rồi…”
Tô Uyển Ân nóng ruột đẩy Lạc Hạo Đình ra, ánh mắt sốt sắng chuyển dịch về phía Cảnh Mặc Vũ.
Chứng kiến cảnh tưởng cô lo lắng cho người đàn ông khác như thế, trong lòng anh sản sinh một tia ganh tỵ, nhưng cũng không thể làm gì khác, Cảnh Mặc Vũ chính là người đã cứu sống cô.
Lạc Hạo Đình nhẹ nhàng buông Tô Uyển Ân ra, chầm chậm đi tới gần Cảnh Mặc Vũ, thong thả chĩa cánh tay về trước, nhưng lại bị anh ta lạnh nhạt hất văng đi.
“Vết thương như này thì có là gì…”
Cảnh Mặc Vũ cố gượng cười, chống tay trên sàn, gồng cứng người tự đứng dậy.
Gương mặt anh ta phớt hồng nhưng cũng nhanh chóng tái nhợt đi.
Sống trong giới giang hồ, Cảnh Mặc Vũ đã quá quen với những cuộc chạm trán máu me kinh hãi như thế này.
Vì thế, đối với những người khác vết thương kia có thể là rất nặng, nhưng đối với anh ta cũng giống như kiến chích vào mông, không đáng để ý tới.
Thẳng tay xé roạc manh áo, những cúc áo sơ mi bắn tung toé trong không trung rồi rơi xuống đất, lộ ra những múi cơ bụng cuồn cuộn, đi lên phía trên vài tấc, lại là cơ ngực khoẻ khoắn mềm mại.
Trong khi tất cả mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng về hành động của Cảnh Mặc Vũ,