Cảnh Mặc Vũ tới điểm hẹn từ sớm, anh lịch lãm trong bộ âu phục đen, một mình ngồi bên góc nhà hàng Tây cạnh cửa kính, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
Anh ta biết, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ mang tính hình thức, mỏng manh như lá lúa, không thể có bất cứ thu hoạch gì.
Nhưng anh ta không can tâm cứ như thế mà từ bỏ, cho dù phải từ bỏ, ít nhất cũng nên tự dập tắt đi hi vọng của bản thân.
Ông trùm một khi vướng vào vòng xoáy tình yêu cũng chẳng khác gì so với đứa trẻ năm tuổi.
Bất kể việc gì cũng không nỡ, không can tâm, mặc dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn cứ mặc nhiên đâm đầu vào.
Tô Uyển Ân chậm rãi đi từ cửa vào, không khó để cô tìm thấy Cảnh Mặc Vũ, vì nhà hàng hôm nay đã được anh ta bao trọn.
“Vũ đại ca…”
Giọng nói nỉ non vang lên thu hút ánh nhìn của Cảnh Mặc Vũ, anh ta ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nhẹ, nụ cười nhu hoà lại dịu dàng, khác xa với dáng vẻ hắc đạo thường nhật.
Đúng là đàn ông chỉ dịu dàng khi ở trước mặt người mình yêu!
Cho dù hổ báo với bao nhiêu người ngoài xã hội, khi ở cạnh người mình yêu cũng tự dưng biến thành mèo con.
“Em tới rồi.
Mau ngồi xuống, gọi món đi.”
Tô Uyển Ân mím chặt môi, khẽ gật đầu, từ từ gọi món.
Cảnh Mặc Vũ ngồi đối diện chưa từng rời mắt khỏi người cô, ánh mắt ấy tràn ngập sự thâm tình, quyện say như bia như rượu, không cách gì cưỡng cầu lại được.
Cô gái ấy mang vẻ đẹp thuần mỹ, không quá sắc sảo, mà ngược lại là sự kết hợp hài hoà giữa sự thanh thuần và hoàn mỹ trên từng chi tiết, cô như đoá u lan rực rỡ, không bao giờ kém sắc kém tươi.
Đôi môi hoa đào xinh đẹp mỗi khi cười thường mang lại cảm giác thư thái cho người đối diện.
“Ân Ân… em thực sự rất đẹp!” Cảnh Mặc Vũ nỉ non thốt lên trong vô thức, mà đến bản thân anh ta cũng không biết rõ là mình vừa nói gì.
“Sao cơ?” Cảm nhận thấy một giọng nói lí nhí trong không gian tĩnh lặng, Tô Uyển Ân liền ngước mắt nhìn anh ta hỏi ngược.
“Không có gì.
Ý anh là: em cứ gọi thoải mái đi, không cần tiết kiệm tiền giúp anh đâu!” Cảnh Mặc Vũ nhếch khoé môi cười, thoải mái trêu chọc.
Mỗi khi ở cạnh Tô Uyển Ân, anh ta sẽ có cảm giác rất thân thuộc, rất gần gũi.
“Được.
Em nhất định sẽ không khách khí.” Tô Uyển Ân cũng nở nụ cười tinh ranh trên đầu môi, đôi mắt lấp lánh như sao đêm trực diện nhìn người đàn ông phía đối diện.
Cảm giác sợ hãi trước kia đều tuyệt nhiên tiêu biến, thay vào đó là sự an tâm.
Có lẽ tận tâm cô đã xem Cảnh Mặc Vũ giống như một người anh trai, mà mỗi khi cuộc sống tràn đầy sóng gió liền muốn dựa vào.
Nhận thấy anh ta định nói gì đó, cô liền cười híp mắt thêm vào hai chữ “anh trai…”
Anh trai?
Hai chữ “anh trai” của cô như con dao hai lưỡi cắm sâu vào trái tim Cảnh Mặc Vũ.
Ân Ân chỉ xem anh ta như là anh trai!
Làm anh trai không phải vẫn tốt hơn là người lạ sao?
Ít ra anh ta còn có tư cách để được ở bên cạnh cô!
Không phải sao?
Một phần trái tim là máu đỏ, một nửa trái tim là những quáng đen.
Một phần anh ta vẫn được xem như là người thân của cô, một phần là cô đang khéo léo từ chối tình cảm mà anh ta dành cho cô.
Nụ cười trên đầu môi Cảnh Mặc Vũ đột nhiên cứng lại.
Khoé mắt anh ta cay cay, dần dần trở nên loè nhoè, đến sau cuối nước mắt đột nhiên trực trào như mưa.
Người đàn ông trời không sợ, đất không sợ cũng có ngày khóc vì người khác ư?
Tô Uyển Ân thoáng qua tia kinh ngạc, cô không ngờ phản ứng của Cảnh Mặc Vũ lại mạnh tới vậy, không phải chỉ là bị từ chối thôi sao? Bên cạnh anh ta còn có biết bao nhiêu là phụ nữ.
“Vũ đại ca… em…”
Bất giác trên đầu môi Cảnh Mặc Vũ liền hé lên nụ cười đầy miễn cưỡng, bối rối ngước nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên tia nuối tiếc, lại có chút xót xa.
“Làm anh trai cũng tốt!